“Không cần đâu!” nghĩ tới màn cảnh kia trong hội tiệc, Dương Yến liền cảm thấy nhức mắt, ngữ khí có chút đau xót: “Hi vọng anh cùng Tống tiểu thư tuần trăng mật này vui vẻ.”
“Trăng mật gì cơ?” Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái, vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi đi lại không tiện, nhờ cô ấy chở tôi đến Hàng Khê mà thôi, đầu óc cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
A?
Đến lượt Dương Yến thấy ngượng rồi.
Thì ra chỉ là vì đi lại không tiện, cần người hộ tống thôi?
Đều tại những lời của Tưởng Song Kỳ, hại cô suy diễn nhiều như vậy!
Dương Yến nói không được tự nhiên: “Bởi vì hai người đã đính hôn rồi, cho nên…Vậy anh đến đây làm gì?”
Phương Tinh Nghị đôi tay đan nhau để trên đùi, như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào cô: “Còn có thể vì cái gì? Bởi vì có người giấu tôi làm một số việc ngu ngốc, tôi sợ người ấy gặp chuyện, liền tới đây.”
“Việc tôi làm không phải ngu ngốc!” Dương Yến phản bác, không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa, bước thẳng xuống cầu thang, ngồi lên chiếc xe thương vụ đang đứng trước cửa.
Phương Tinh Nghị vẫn còn trên cầu thang: “ Cô không giúp tôi chút sao?”
“Tự mình làm đi!”
Phương Tinh Nghị mặt không chút cảm xúc nhìn vào cô.
Mà Dương Yến nói xong, mới nhớ ra người đàn ông này ngồi trên xe lăn, tự mình đi được mới lạ, nén cười bước xuống xe, đi ra giúp anh ta.
Dương Yến nhìn nhìn vóc dáng anh, có chút nóng lòng: “Hay là, tôi bế anh?”
Liên tục ngồi xe lăn, liệu không bị béo lên chứ.
“Tôi vẫn cần có tự tôn nhé.” Phương Tinh Nghị nắm chắc tay vịn, như thể sợ cô đụng vào mình, giọng lạnh lùng: “Dương Yến cô dám làm thế, cô sẽ không xong với tôi.”
Chật vật một lúc, cô mới đưa nổi Phương Tinh Nghị lên xe, nói tên địa chỉ khách sạn Bulgari, thấy kim cương trên cổ quá rườm rà, cô muốn gỡ nó xuống.
Không ngờ móc cài quá phiền phức, cô gỡ mãi không ra.
Dương Yến chỉ còn cách nhờ Phương Tinh Nghị giúp đỡ, “Phương Tổng giúp tôi chút, tôi không gỡ ra được.”
Phương Tinh Nghị nhìn sợi dây chuyền vô cùng chướng mắt, khi anh dộng tay mở nó, khuôn mặt hiện một tầng sắc lạnh, “Hứa Cung Diễn kể cũng thật chịu chơi, dám bỏ 300 tỉ để mua sợi dây chuyền.”
“Không phải anh ta chịu chơi, là hai người bị thừa tiền rồi!” Dương Yến nói, “Dây chuyền này cao nhất 150 tỉ, hai người cứ nhất định phải tranh giá làm gì, nửa số tiền ấy để cho những người đang cần đến thì may mắn biết mấy!”
300 tỉ đấy!
Dương Yến chỉ nghĩ đến liền thấy xót ruột, cô có thể mua một căn biệt thự nhỏ, nuôi chó nuôi mèo tự do tự tại biết bao, Hứa Cung Diễn lại mua cho một sợi dây chuyền, chỉ để cô không thích thì đập đi.
Tiền trong tay những tên đại gia như này, chỉ là giấy mà thôi.
Phương Tinh Nghị ra sức ấn một cái, không mạnh không nhẹ nhón vào da cổ cô một chút, Dương Yến ôm lấy cổ, lập tức quay mặt lại lườm anh ta, “Anh véo tôi làm gì?”
“Gỡ dây chuyền không chú ý.” Anh bỏ chiếc dây chuyền vàng đưa cho cô, bâng quơ hỏi: “Không phải rất thích mặt chuyền kim cương sao, thế nào lại không đeo nữa?”
“Vừa nãy bị Hứa Cung Diễn tháo xuống rồi.” Dương Yến nói, còn nghĩ là Hứa Cung Diễn để vào trong túi, kết cục cô lật tung cái túi không tìm thấy: “Ấy, sao lại không thấy đâu nhỉ?”
Phương Tinh Nghị nhớ ra anh vừa nãy nhìn thấy Hứa Cung Diễn vứt một cái gì đó, có vẻ chính là mặt chuyền kim cương rồi.
Anh nói: “Mất rồi thì thôi vậy.”
“Các người đều bị điên à?” Dương Yến nổi điên lên, “Xấu đẹp gì đều là của thiết kế của nhãn hiệu Van Cleed&Arpels, không phải là tiền à? Tôi ở cùng các người sớm muộn gì cũng bị thần kinh mất!”
Dương Yến bảo lái xe lái về hội trường khách sạn.
Nhìn thấy cô lo như lửa đốt, Phương Tinh Nghị tâm trạng dịu lại, lông mày nhăn nhó thả lỏng đi: “Cô rất thích nó sao?”
“ Tôi xót tiền!”
Đợi sau khi xe trở về hội trường khách sạn, Dương Yến gấp gáp xuống xe, lúc bên chỗ phòng tiệc, bên trong không một bóng người, vài ba người lao công đang quét dọn phòng.
Xong rồi!
Dương Yến biết là tìm không ra nữa, liền tìm đến giám đốc trực ban nói tình hình, kiểm tra camera giám sát.
Từ camera phát hiện ra, có một cô lao công khi đang dọn dẹp rác, liền bỏ mặt dây chuyền cùng rác hốt lên cho vào túi rác, chiếc túi đầy rác lại bị một người lao công khác xách đi.
Đến lúc Dương Yến đi cùng người quản lý đi ra phía sau hội trường, rác ở trong thùng đã bị xe rác đưa đi.
Lúc này, Phương Tinh Nghị chờ lâu không thấy liền tìm đến.
“Đã bị kéo ra bãi rác rồi, thôi bỏ đi.” Phương Tinh Nghị nói, biết rằng cô trân trọng món đồ của mình, anh ta đã hết giận rồi, “Để tôi bảo người làm thêm một chiếc.”
Dương Yến lắc lắc đầu, “Ý nghĩa không giống nhau.”
Cô bảo lái xe chở Phương Tinh Nghị về khách sạn trước, bản thân đi cùng người quản lý đi ra khu bãi rác.
Không ngờ rằng, một hành động vô ý của cô, khiến đáy tim Phương Tinh Nghị dâng tràn lên một cảm xúc không tên, anh không đi về, mà để lái xe đi theo sau bọn họ.
Vẫn chưa đến bãi rác, từ xa xa, trên không trung phảng phất các loại mùi thối làm người ta buồn nôn.
Túi rác đen trong bãi rác quá nhiều, mấy người đeo khẩu trang xuống xe, phân nhau đi tìm, Dương Yến gặp may, hỏi đúng chỗ người ta vừa đưa rác đến.
Dương Yến lật tung túi rác, tìm trong vô số túi rác, mùi thối nhức mũi dù cách lớp khẩu trang cô cũng ngửi thấy, cô không ngờ rằng lần đầu đến đây, lại là để tìm một sợi dây chuyền.
Dĩ nhiên ý nghĩa khác thường.
Đó là lúc trước khi gặp chuyện, Phương Tinh Nghị đưa cho cô, nếu như không có sự cổ vũ từ chiếc dây chuyền ấy, chỉ sợ rằng cô vẫn còn đang nhút nhát, không trụ nổi lên vị trí Tổng Tài thay thế của Phương Thị.
“Tìm thấy rồi!”
Dương Yến từ miếng bánh kem lôi ra sợi dây chuyền, tuy bị bẩn lem nhem, nhưng kim cương trong ánh đèn vẫn sáng rực rỡ.
Phương Tinh Nghị và cô cách nhau mười mấy mét.
Anh có hơi mắc bệnh sạch sẽ, nhưng không hiểu tại sao lại đến cái nơi này, hai đầu lông mày nhíu vào tưởng như có thể giết chết một con ruồi trong đó, nhưng khi anh thấy Dương Yến đang ngắm nghía mặt dây chuyền tưởng đã mất mà tìm lại được, cùng với nụ cười sáng lạn kia của cô trên môi, tất cả đều có thể chịu đựng được.
Dây chuyền đã tìm lại được, có điều vì quá bẩn, sau khi dùng nước rửa qua, Dương Yến bọc nó vào trong giấy, sau đó cùng với Phương Tinh Nghị gọi xe về khách sạn Bulgari.
Dương Yến đến quầy lễ tân đặt cho anh một phòng.
Phương Tinh Nghị liền hỏi: “Thế cô ở đâu?”
“Phòng tổng thống.”
“Không cần đặt phòng nữa, tôi ở cùng cô vậy.” Phương Tinh Nghị nói: “Chỉ một đêm thôi mà.”
“Không được ổn lắm, căn phòng đó vốn dĩ là chuẩn bị cho Hứa Cung Diễn.” Vì để cho Hứa Cung Diễn bảy ngày ở đây vui vẻ chút, cô đành chịu đựng tiêu cả cục tiền để thuê phòng tổng thống, nếu như bây giờ rời đi, lại quá lãng phí.
“Nhiều phòng như thế, anh ta ở hết được không?” Phương Tinh Nghị không để tâm, còn cố ý để lộ đôi chân của mình ra, “Tôi đã nói tôi đi lại không tiện, cô để tôi ở một mình sao?”
“Vậy anh có thể gọi cô Tống…”
“…..”
Thôi được.
Dương Yến nói với lễ tân không cần đặt thêm nữa, liền lấy lại thẻ, đẩy Phương Tinh Nghị rời đi.
Vẫn chưa đi khỏi, đằng sau truyền đến giọng hai người tiếp tân đang buôn chuyện.
“Wa, cô gái này thật ma mãnh, làm sao tìm bạn trai người nào cũng đẹp trai như vậy? Cô ấy có kỹ thuật gì thế?
“Ngồi trên xe lăn cô ấy cũng ra tay được, đúng là bụng đói vơ quàng mà!”
“Tôi nếu mà có bạn trai đẹp trai như vậy, ngồi trên xe lăn cũng chẳng chê, tôi tự mình làm, anh ấy còn thấy thoải mái ấy chứ!”
Mẹ nó!
Đối thoại của hai người tiếp tân dâm đãng quá, Dương Yến không nghe nổi nữa, cô tức giận đẩy xe quay lại, đập cái túi lên mặt bàn, hai người tiếp tân kinh sợ nhìn cô.