Trong lòng Lâm Thanh Dung đau thương tột cùng, gần như nói không nên lời: "Ở trên du thuyền, anh lại nôn ra máu, tớ nghe Chiến Thương nói, anh chưa chắc có thể chống đỡ nổi ba tháng nữa..."
"Tớ biết được tin từ Lục Văn Thù, cây Ixora vẫn còn giữ lại được năm gốc. Yến Cảnh Niên đang nghiên cứu, nhưng Hứa Cung Diễn không cho Chiến Thương đi tìm, anh nói đã không còn ý nghĩa nữa rồi..."
"Dương Yến, cậu đúng là không biết Hứa Cung Diễn yêu cậu cỡ nào đâu?" Lâm Thanh Dung rơi lệ: "Anh ấy tranh giành quyền thừa kế của Kexil với Kỷ Gia Trí đều là vì cậu, anh ấy che giấu tình cảm của mình rất sâu."
"Đừng nói nữa, cậu đừng nói nữa!" Dương Yến giơ tay ôm lấy lồng ngực.
Nơi đó rất đau, giống như bị dao đâm, tất cả những chân tướng này, còn có thâm tình của người đàn ông kia khiến cô không chịu nổi.
Tại sao anh lại ngốc như vậy?
Chia tay cũng đã chia tay rồi, tại sao anh còn làm những chuyện đó nữa chứ? Tại sao còn đến tìm cô làm gì?
Dương Yến khóc không thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào: "Tại sao cậu lại tới đây, tại sao lại nói với tớ những chuyện này... Tại sao các người lại nói cho tớ biết những sự thật tàn nhẫn như vậy trong cùng một ngày chứ?"
"Tớ không muốn biết, tớ không muốn biết gì hết." Cô ngồi thụp xuống, cả người co rúm lại.
Cô ước gì lúc ra nước ngoài du học không quen biết với Hứa Cung Diễn. Lúc về nước cũng đừng vào Phương Thị làm việc, không kết hôn với Phương Dịch Chung, Phương Dịch Chung đừng ngoại tình, và cô càng không nên quen biết với Phương Tinh Nghị!
Lâm Thanh Dung không nói gì thêm, cô ấy cũng ngồi xổm xuống, yên lặng ở bên cạnh cô.
Dương Yến vùi đầu vào đầu gối, hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Dung, vừa hận lại vừa bất lực hỏi: "Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Đây chính là mục đích tớ đến tìm cậu." Lâm Thanh Dung nhắm mắt lại, nặng nề nói: "Anh trai của Hứa Cung Diễn đưa cho anh ấy một phần tài liệu, nói mẹ anh ấy vẫn còn sống, để anh ấy từ bỏ quyền thừa kế của Kexil."
"Mẹ của Hứa Cung Diễn gả cho Miya Khang Bình, anh ta và Miya Maiko là anh em. Anh ấy đến thành phố Nam Thành gặp Miya Diệc lại bị bà ta nói những lời làm tổn thương."
Giây phút đó Dương Yến hầu như không còn thở nổi, cô nắm chặt áo của Lâm Thanh Dung.
"Anh ấy đã đi đâu?"
"Tớ không biết." Lâm Thanh Dung nói: "Anh chỉ gọi điện thoại cho Chiến Thương bảo báo cảnh sát biết, phải ém chuyện này lại, sau đó thì mất tích. Chiến Thương đã vận động tất cả mọi người đi tìm nhưng tìm hai ngày cũng không tìm được anh ấy. Cuối cùng Chiến Thương chỉ có thể gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ đến đây tìm cậu, nói chắc chắn cậu biết."
"Thì ra ngày đó Chiến Thương gọi điện thoại cho tớ là vì Hứa Cung Diễn đã đi gặp Miya Diệc rồi." Bờ môi của Dương Yến run run: "Bonaire mạnh mẽ cướp đoạt, trói buộc Miya Diệc ở bên cạnh ông ta, chắc chắn Miya Diệc cũng hận đứa con trai này, vì vậy anh ấy… đang ở đâu? Có thể đi đâu chứ?"
Cô khóc thất thanh, bóp chặt tay Lâm Thanh Dung, vừa giống đang hỏi Lâm Thanh Dung lại giống như đang tự hỏi bản thân: "Với sức khỏe của anh ấy liệu anh ấy đi được đâu cơ chứ? Cậu nói cho tớ biết được không..."
Lâm Thanh Dung khóc đỏ mắt động viên cô: "Anh ấy không sao đâu. Cậu đã biết anh ấy thích cậu đến cỡ nào rồi chứ? Anh ấy còn nói có món quà làm tặng cậu nhưng vẫn chưa làm xong, chắc chắn anh sẽ không bỏ cậu lại đâu."
"Tớ muốn đi tìm anh ấy. Anh ở nơi nào cũng được, tớ phải tìm cho ra!" Dương Yến hốt hoảng đẩy Lâm Thanh Dung ra muốn đứng lên, nhưng bởi vì ngồi một chỗ đã lâu, chân cô run run suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Lâm Thanh Dung muốn đỡ cô nhưng cô lại hất mạnh ra, bước chân liêu xiêu đi ra khỏi bệnh viện.
Dương Yến chặn một chiếc taxi lại, cô khóc như mưa, khóc nấc từng cơn, cũng không biết khóc vì cái gì, nước mắt rơi từng giọt xuống màn hình điện thoại, trên màn hình nhòe nước mắt của cô.
Hết lần này đến lần khác cô gọi điện thoại cho Hứa Cung Diễn.
Số điện thoại này không tồn tại!
Số điện thoại này không tồn tại!
Vẫn là không tồn tại!
Cô lại gọi điện thoại cho Chiến Thương, nhưng không ai bắt máy, hoặc là Chiến Thương không muốn bắt máy.
Sau khi đến công ty của Hứa Cung Diễn, Dương Yến nhanh chóng xuống xe chạy vào trong, đụng vào người bên cạnh, cà phê văng tung tóe lên người cô cũng chẳng quan tâm.
Cô khóc lóc hỏi nhân viên lễ tân: "Tổng giám đốc của các cô… Hứa.. Hứa Cung Diễn đã đến chưa?"
Nhân viên lễ tân bị dáng vẻ của cô dọa hết hồn, cô ta run cầm cập trả lời: "Tổng giám đốc đã lâu rồi không đến công ty, chỉ có Phó tổng giám đốc đi làm, cô có muốn tôi hẹn trước với ngài ấy không?"
Anh không có ở đây.
Đúng, ngẫm lại thì anh cũng sẽ không tới nơi này.
Dương Yến lại vội vã đi ra bắt taxi, liều mạng suy nghĩ xem Hứa Cung Diễn đến thành phố Nam Thành sẽ đi đến chỗ nào? Sau đó cô bắt taxi đi hết chỗ này đến chỗ khác.
Tìm từ ban ngày đến buổi tối, nước mắt cũng đã khô rồi, bàn chân bị giày cao gót cọ xát đến ứa máu.
Anh đang ở đâu?
Cơ thể anh như vậy còn có thể đi đâu chứ?
Dương Yến mê man nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, trên đường người xe như mắc cửi, người đi vội vã, có người cười, có người vẻ mặt đau khổ nhưng lại không có người mà cô muốn tìm.
Cô đứng ngay đó nhìn mọi thứ xung quanh, tiếng ồn ào bên tai từ từ nhỏ lại, cho đến cuối cùng không còn nghe được nữa.
Giây phút này cô lại rất bình tĩnh.
Anh trai kia của Hứa Cung Diễn tên là gì? Tắc lặc tư - khắc tư lợi nhĩ sao?
Có phải anh ta đã sớm điều tra ra được chuyện Miya Diệc được Miya Khang Bình cứu thoát khỏi đám cháy năm nào, cũng đã biết Hứa Cung Diễn và Miya Maiko là anh em nên mới để Miya Maiko ở bên cạnh Hứa Cung Diễn?
Anh ta muốn nhìn anh em bọn họ giết hại lẫn nhau sao?
Anh ta thu thập tình báo kỹ càng như vậy, làm sao không biết Miya Diệc đã có chồng và có con chứ? Chẳng lẽ chỉ biết đứa con trai kia của Miya Diệc là Phương Tinh Nghị thôi sao?
Vô số câu hỏi quanh quẩn trong đầu Dương Yến, người đàn ông tên Tắc lặc tư - khắc tư lợi nhĩ kia khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác hoảng sợ, đáy lòng tê dại.
Người đàn ông này là ma quỷ!
Anh ta thích bày mưu nghĩ kế trong bóng tối, chắc chắn là biết tất cả mọi chuyện. Anh ta hận Hứa Cung Diễn lại không muốn giết em trai mình dễ dàng như vậy. Anh ta chắc chắn biết tất cả mọi chuyện, nên muốn cho Hứa Cung Diễn biết chân tướng từng chút một, mục đích là muốn giày vò Hứa Cung Diễn đến chết.
Bỗng dưng, trong đầu Dương Yến hiện lên hình ảnh một người đàn ông mắt vàng tóc xanh, trên mặt mang theo nụ cười không chê vào đâu được, nhưng đáy mắt lại ngập tràn vẻ cuồng ngạo nắm cả thiên hạ.
Trong lần đấu giá kia, đột nhiên cô bắt chuyện với một người đàn ông nói tiếng trung rất trôi chảy.
Tên anh ta là Kỷ Gia Trí.
Lúc cô rời đi, Kỷ Gia Trí nói khẽ với cô một câu: "Ít ngày nữa tôi sẽ tặng cho cô Dương một món quà."
Quà gì?
Dương Yến bỗng nhiên nhớ sau buổi đấu giá, cô hay tin mẹ Dương bị té ngã, cô đến thư viện xem camera, facebook của cô bị ai đó đăng nhập lén, sau đó Phương Tịnh Nghi gặp chuyện, nói nhận được tin nhắn của cô mới đến.
Cao Phính Đình nói là do Hứa Cung Diễn sai khiến cô ta, nhưng Hứa Cung Diễn sẽ không làm chuyện như vậy.
Lẽ nào... Đây chính là món quà mà Kỷ Gia Trí nói?
Sau khi so sánh mọi chuyện, làm rõ những nghi ngờ kia xong Dương Yến bỗng nhiên cả kinh. Thì ra Kỷ Gia Trí người đàn ông lưu loát tiếng Trung kia chính là anh trai của Hứa Cung Diễn, Tắc lặc tư - khắc tư lợi nhĩ.
Anh ta đã đến thành phố Nam Thành từ lâu. Lúc đó anh ta cố ý tổ chức buổi đấu giá lợi dụng cơ hội để chào hỏi cô, sau đó nói ra mấy câu như vậy, bởi vì anh ta đã sắp xếp xong mọi chuyện, chỉ ngồi đợi xem kịch vui.
Vở kịch muốn diễn cho ai xem?
Cảnh tượng Phương Tinh Nghị gỡ camera đang hiện lên trong đầu cô, cô hít thở nặng dần, nắm chặt nắm đấm, dùng sức đến nỗi đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô cũng không cảm thấy đau đớn.
Là diễn cho Hứa Cung Diễn xem.
Cô nhất định phải giết chết Cyrus cái gã đàn ông đê hèn, dơ bẩn, hung tàn, biến thái này.