“Tinh Nghị, tại sao anh lại bắt em phải đi nước M du học chứ?” Tưởng Song Kỳ chẳng thèm quan tâm đến mọi người xung quanh. Vừa bước vào cô ta đi thẳng đến chỗ Phương Tinh Nghị, ngồi xuống đùi anh nhõng nhẽo: “Em không đi đâu hết!”
Tưởng Song Kỳ hung hãn đến Thổ Nhĩ Kì là vì muốn dạy cho Dương Yến một bài học. Nhưng ai ngờ được cô lại bị Dương Yến dạy dỗ ngược lại, khi cô vừa cởi được trói thì lại có một người đàn ông xông tới đánh ngất cô. Khi Tưởng Song Kỳ tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng của sói xám. Sói xám nói sức khỏe của Tưởng Song Kỳ không có vấn đề gì, ăn sáng xong thì có thể rời đi.
Thế nhưng Phương Tinh Nghị lại quyết định sẽ cho cô đi du học ở nước M nửa năm.
“Không muốn đi cũng phải đi.” Phương Tinh Nghị không những không nể mặt cô mà còn lạnh lùng nói tiếp: “ Mấy tập phim đó anh đã cho người hủy bỏ rồi, đợi đến khi em quay về anh sẽ liên hệ người khác cho em.”
“Tinh Nghị, anh đúng là kẻ bắt nạt.” Tưởng Song Kỳ tiếp tục nhõng nhẽo: “Anh chính là thấy em không thuận mắt nên muốn đuổi em đi thật xa mà.”
“Nếu em còn quậy nữa thì anh sẽ kéo dài thêm thời gian đi học.”
“Anh chính là không thương em nữa.” Mắt Tưởng Song Kỳ đỏ hoe: “Trên đời đâu có ai đối xử với cục cưng của mình như vậy chứ?”
“Khụ.” Dương Yến nghe thấy từ cục cưng từ miệng Tưởng Song Kỳ liền bị nghẹn miếng sandwich, cô phải uống nước cam cho xuôi.
Thấy vậy, Tưởng Song Kỳ liền quay lại cau mày nhìn cô nói: “ Đồ hồ li tinh xấu xí!”. Tưởng Song Kỳ luôn nghĩ rằng chính Dương Yến đã khiến cho cuộc sống của cô ta trở nên thảm hại.
“Có lẽ là tôi vẫn còn rất quyến rũ nên mới được cô Tưởng đây gọi là hồ li tinh.” Dương Yến không tức giận, cô còn mỉm cười nói: “ Thế nhưng chỉnh lại một chút, là hồ li tinh, nhưng không xấu xí.”
“Tôi muốn nói như nào thì tôi nói vậy, cô quản được chắc!” Tưởng Song Kỳ trợn mắt lên quát tháo Dương Yến: “ Cô lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ vô tội nhưng chính là loại phụ nữ nham hiểm, nếu không phải cô …”
“Im miệng!” Phương Tinh Nghị lên tiếng
Tưởng Song Kỳ liền im lặng, trông cô ta vô cùng ấm ức. Nhưng suy cho cùng thì cũng đều là do cô ta tự hại chính mình.
“Tinh Nghị, em không muốn đi du học!” Một lát sau, Tưởng Song Kỳ mới dám nói: “Anh có thể đổi người môi giới khác cũng được, dù sao thì em nhất định sẽ không đi đâu hết.”
Phương Tinh Nghị không thèm đếm xỉa, anh nói: “Trợ lí Tư.”
“Rõ thưa ngài.”
Không chỉ Tưởng Song Kỳ mà Dương Yến cũng cảm thấy kì lạ, Phương Tinh Nghị chưa nói gì mà trợ lí Tư đã hiểu rồi.
Một lát sau, Dương Yến nhìn thấy trợ lí Tư quay lại với một cây thước dài trong suốt trên tay. Nhìn qua Tưởng Song Kỳ, lúc này mặt cô ta trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Tinh Nghị, là do em không đúng, em không nên đến đây. Nhưng là do em rất nhớ anh, với cả em cũng không hề cản trở công việc của anh mà.” Tưởng Song Kỳ tiếp tục nói: “Khi về em sẽ viết mười bản kiểm điểm, không không, năm mươi bản.”
Phương Tinh Nghị bế cô xuống, lạnh lùng đáp: “Vẫn theo luật cũ.”
“Không không, Phương Tinh Nghị, anh đừng làm như vậy, làm vậy mất mặt lắm.” Tưởng Song Kỳ hoảng hốt, cô ta chỉ tay qua chỗ Dương Yến: “Rõ ràng là cô ta bắt nạt em mà, em…”
Thế nhưng nhìn sắc mặt của Phương Tinh Nghị nghiêm nghị, Tưởng Song Kỳ đành im lặng, cắn chặt răng đi đến chỗ trợ lý Tư. Lúc đó, trợ lý Tư liền rải một miếng đệm ra đất.
Dương Yến cảm thấy khá vui. Cô nghĩ Phương Tinh Nghị sẽ chỉ phạt Tưởng Song Kỳ đứng và viết bản kiểm điểm, ai ngờ anh ta sẽ làm vậy. Tưởng Song Kỳ gượng ép quỳ xuống đệm.
Phương Tinh Nghị: “Năm mươi cái, đánh.”
“Năm mươi?” Tưởng Song Kỳ vừa giơ tay lên, nghe xong liền lập tức rụt tay lại. Cô ta sợ hãi: “Tinh Nghị, anh nhẫn tâm đánh em năm mươi phát sao?”
“Trước giờ luôn là mười phát, tại sao.. bây giờ anh lại cho lên gấp năm lần?”
“Tinh Nghị, anh đúng thật là thiên vị.”
Phương Tinh Nghị nghe những lời đó cảm thấy rất khó chịu. Anh liền quay về phía Dương Yến hỏi: “Cô Dương, cho hỏi cô cảm thấy bao nhiêu là hợp lí.?”
Dương Yến giật mình, Phương Tinh Nghị quả là lạ, anh dạy dỗ người của mình thì cứ việc, tại sao còn phải lôi cô vào?
Đúng lúc ấy ánh mắt căm hận của Tưởng Song Kỳ nhìn về phía cô, giống như nếu cô dám lên tiếng thì Tưởng Song Kỳ sẽ xông đến giết cô vậy.
“Tôi nghĩ năm mươi cái là hợp lí.” Dương Yến lờ đi ánh mắt của Tưởng Song Kỳ mà nhẹ nhàng lên tiếng. Bởi Dương Yến vẫn chưa hề quên chuyện lúc trước khi Tưởng Song Kỳ đánh bóng gôn vào đầu gối cô.
“Dương Yến!” Tưởng Song Kỳ hét lớn: “Cô đợi đó!”
Phương Tinh Nghị hỏi: “Đi du học hay là chịu đánh năm mươi roi? Em tự chọn đi.”
Đi du học vất vả như vậy, làm sao cô ta chịu đi cơ chứ? Tưởng Song Kỳ nhìn chằm chằm Phương Tinh Nghị thấy anh ta không hề thương xót cô. Cô ta đành nhẫn nhục đưa tay ra để trợ lí Tư đánh.
“Ai, đau!” Tưởng Song Kỳ kêu lên rồi rụt tay lại vì đau. Tay cô đỏ bừng lên.
Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Phương Tinh Nghị cô ta lại giơ tay ra. Trong phòng khách đều là tiếng đánh, cứ sau hai giây lại lặp lại một lần. Cứ liên tục như vậy được 24 cái thì đôi bàn tay của Tưởng Song Kỳ đã đỏ rát, cô ta gần như không thể giơ tay lên được nữa.
“Ngài Phương, cô Tưởng vẫn còn phải đóng phim, chỉ cần đánh một vài roi nữa là được rồi.” Dương Yến lên tiếng, cô không muốn tiếp tục gây oán hận với Tưởng Song Kỳ nữa.
Tưởng Song Kỳ: “Đúng vậy. Em về còn phải quay phim nữa, nếu còn tiếp tục thì nhất định đông bàn tay này sẽ không còn nữa.”
Phương Tinh Nghị: “Như vậy cũng tốt. Như vậy em sẽ ghi nhớ được chuyện này mà sau không dám tái phạm nữa.”
Tưởng Song Kỳ đau đớn, mệt mỏi không nhắc nổi tay.
“Đến chiều thì trở về đi quay phim đi, quay xong thì đi thẳng về nhà, không được phép đi đâu khác nữa. Vả lại, nếu còn tái phạm nữa thì anh sẽ để cho đôi bàn tay này của em tàn phế luôn, đã rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.” Tưởng Song Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng Song Kỳ quỳ lâu đến nên đầu gối đau không tự đứng dậy được, trợ lí Tư phải đỡ và đưa cô ta ra ngoài cửa.
“Cô Tưởng, đây là thuốc, cô hãy thoa ba lần mỗi ngày.” Trợ lí Tư khuyên nhủ: “Dương Yến là người rất quan trọng đối với cậu chủ, cô đừng đối phó với cô ấy nữa, nếu không thì cô chỉ tự hại chính mình thôi.”
“Chỉ là biết vài thứ tiếng thôi, cứ làm như chỉ có mỗi mình cô ta biết vậy.” Tưởng Song Kỳ bất mãn: “Tịnh Nghi muốn bàn chuyện làm ăn không thể nói với tôi sao? Tôi vốn thông minh, đầu óc nhanh nhạy, học gì cũng nhanh, việc gì phải tìm đến ả hồ li tinh đó chứ?”
Trợ lí Tư lắc đầu, anh ta tán thành với việc Tưởng Song Kỳ tự nhận mình học nhanh, thế nhưng về việc cô ta có đầu óc nhanh nhạy thì không.
Đúng lúc ấy, Quách Thường Phúc đến, tay anh cầm một túi nhỏ, anh giả bộ như không hề nhìn thấy Tưởng Song Kỳ: “Trợ lí Tư, anh Tinh Nghị ở bên trong sao?”
“Cậu ấy đang ăn sáng.” Trợ lí Tư đáp.
“Đúng lúc quá, tôi có đồ muốn đưa cho anh ấy.”
Thấy hai người nói chuyện mà không thèm đoái hoài đến mình, Tưởng Song Kỳ liền giận giữ: “Đồ con sói đáng ghét, anh không nhìn thấy tôi đang đứng đây sao?”