“Cô không phải bị phong sát rồi sao, sao còn có tiền đến mấy nơi thế này nữa? Ánh mắt Tưởng Song Kỳ quét qua một vòng trên bàn, sau đó cười mấy tiếng: “Ồ, xem ra bảo dưỡng cơ thể cũng tốt chứ nhỉ!”
Trong lời nói còn có ý nghĩa khác, Cao tổng ngồi cùng bàn cơ mặt giật giật.
Nếu là người khác thì anh ta sẽ không bỏ qua đâu, nhưng đây là người của Phương tổng, không đắc tội nổi.
Tưởng Song Kỳ nói: “Lúc nãy nghe cô nói vậy, không muốn để tôi ngồi vào chơi, ba người các người sẽ không hợp lại ức hiếp tôi chứ, cô ấy thua cả buổi tối rồi, nhất định là do các người giở trò!”
“Cô Tưởng, cô nói gì vậy, sao chúng tôi dám chứ.” Tống tổng vội nói: “Là tại cô Dương không biết đánh đó chứ, hơn nữa là do cô Dương muốn cược, không tin cô hỏi thử đi.”
Dương Yến ngửa cổ uống một ly rượu, say ngà ngà nói: “Đúng, là do tôi tự cược đó!”
“Đúng là chưa thấy ai ngu như cô!” Tưởng Song Kỳ mặt kì thị: “Vậy cô đánh đi, thua chết cô luôn đi!”
Lúc này, Phương Tinh Nghị cũng thuận lợi đi vào.
“Phương tổng.”
Cao tổng bọn họ cũng không ngờ Phương Tinh Nghị cũng tới, nhìn thấy anh thì khách sáo chào hỏi vài câu, mà Dương Yến đang đưa lưng lại với anh thì cứng người, đầu cúi gầm xuống.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, thật là xấu hổ quá.
Phương Tinh Nghị nhàn nhạt cười ừ một tiếng, quét mắt nhìn qua bàn, đương nhiên cũng nhìn thấy Dương Yến, đang ngồi xổm như con chim cút, như đang cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Tưởng Song Kỳ nắm lấy tay anh, vẻ mặt luyện sắt không thành thép nói: “Tinh Nghị, cái con nhỏ này ngu quá, thua cả buổi tối còn muốn cược với người ta, còn đặt cược luôn bản thân mình, ngu gần chết!”
Dương Yến: “…”
Nhìn thấy Tưởng Song Kỳ tức giận nhảy tưng tưng, Phương Tinh Nghị chỉ nhàn nhạt nhìn chứng từ trên bàn mấy cái, chỉ dựa vào chuyến công tác Thổ Nhỉ Kỳ kia, anh cũng biết Dương Yến là loại con gái có đầu óc thế nào.
Anh nhếch miệng, trầm giọng nói: “Mọi người tiếp tục đi, đánh xong ván này luôn đi.”
Thế là, ván bài đang tạm dừng lại tiếp tục.
Có lẽ là do sự xuất hiện của Phương Tinh Nghị mà không khí trên bàn cược có chút áp lực, Cao tổng và Tống tổng cũng không dám chơi xấu Dương Yến nữa, đứng đắn xuất bài.
“Cửu vạn.”
“Bộp, sáu lá.”
“…”
Sau khi chuyển một vòng, người ở phía sau Tần Mai Nghi chỉ điểm, mặt mày Tần Mai Nghi hớn hở, cứ như sắp thắng rồi vậy.
Mà Dương Yến bên này thì mặt mày khổ sở, quân bài úp xuống, những người xung quanh hoàn toàn không biết cô có những quân nào.
Tần Mai Nghi hất cằm với Dương Yến: “Chị Dương, tới chị rồi kìa.”
Dương Yến hít sâu một hơi, sờ sờ một lá bài.
Một giây sau, cô ngẩng đầu nhìn Tần Mai Nghi, ánh mắt sắc bén đó khiến Tần Mai Nghi hơi lạnh sống lưng
“Xin lỗi, các vị.”
Dương Yến bỏ bài trong tay xuống, Bắc, sau đó lật bài trước mặt.
Mọi người đều hít khí lạnh.
“Tự mạc thập tam yêu!” Tưởng Song Kỳ hô to, còn hưng phấn hơn mình thắng nữa: “Quá đẹp! Hồ ly tinh thối không ngờ vận khí cô tốt như vậy!”
Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái.
Tưởng Song Kỳ vỗ vỗ miệng, không nói nữa.
“Chuyện này… sao có thể!” Tần Mai Nghi thất thanh nói, đứng bật dậy, cơ thể cũng đứng không vững, bài cô xấu như vậy sao có thể thắng được?”
Dương Yến mỉm cười: “Có thể là do sau khi thua cả buổi tối, vận may đến rồi.”
Cao tổng mặt mày trầm xuống.
Là Tần Nghi Mai nói Dương Yến thua chắc, anh ta mới cược lớn như vậy, kết quả Dương Yến trở mình rồi!
“Cô Dương Yến vận may thật tốt, chúng tôi thật không sánh bằng!” Tổng tổng cũng có chút hoang mang rồi, cười nói: “Vốn dĩ cũng định đánh cho vui thôi, giờ đánh xong rồi cũng nên giải tán rồi.”
Nói xong định lấy chứng từ trên bàn đi.
“Tống tổng, tôi thấy thì không phải đánh cho vui đâu.” Phương Tinh Nghị nhanh hơn Tống tổng một bước, đè lên những tờ chứng từ ấy, đứng phía sau Dương Yến, vô hình trung đã cho cô một điểm tựa.
“Cô Dương Yến người ta đã thua cả buổi tối, sau cùng đến bản thân cũng đem ra cược, có thể thấy được thành ý, nếu như là cô Dương Yến thua, nói một câu cược cho vui, anh với Cao tổng nhất định sẽ bất mãn.”
Ngữ điệu của anh ôn hòa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bách.
“Dám cược thì dám chịu.”
“Đúng rồi, các người xem, thua rồi còn muốn đem chứng từ đi, rõ ràng là muốn ức hiếp người ta!” Tưởng Song Kỳ nói, “Cô ấy là người của Phương thị, mấy người nói lời không giữ lời, muốn tát vào mặt Phương tổng chắc?”
Mặt Tống tổng đầy mồ hôi, cười vừa xấu hổ vừa miễn cưỡng: “Cô Tưởng, cô nói gì vậy, sao bọn tôi dám không tôn trọng Phương tổng, chỉ là… chỉ là…”
Tống tổng định nói gì đó, lại không tìm ra được cái lí nào.
“Tống tổng, dấu tay trên chứng từ là do anh tự tay đóng lên, tôi cũng không có ép anh.” Dương Yến ngáp một cái, cơ thể có chút không vững, chút nữa ngã vào lòng Phương Tinh Nghị.
Cô cố gắng đứng vững, rút ra mấy tấm giấy dưới tay Phương Tinh Nghị: “Lúc nãy chúng ta đã nói rồi! Lúc chúng ta đặt cược, mọi người ở đây đều biết, các người nói có đúng không?”
Mọi người xung quanh hưởng ứng: “Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Các người ba người ăn hiếp một mình cô ấy, thua rồi còn không nhận, đúng là ghê tởm.”
“Đúng vậy, một chút trung thực cũng không có!”
Ngực Cao tổng phập phồng, cơ hồ sắp tức điên rồi, nhưng mà ở đây quá nhiều người, anh ta không thể trở mặt, hơn nữa những người có thể đến Mai Trang chơi đều có chút gia nghiệp, nếu như hôm nay anh ta không xử lí tốt chuyện với Dương Yến, chuyện này đồn ra ngoài sẽ bất lợi cho công ty.
Càng quan trọng hơn là…
Cao tổng nhìn Dương Yến một cái, người sau lưng cô là lãnh đạo của tập đoàn Phương thị, Phương Tinh Nghị, không phải người lương thiện gì.
Không thể đắc tội Phương thị, về sau rất khó làm ăn.
Mười giây ngắn ngủi để Cao tổng phân tích thiệt hơn, anh ta cố ép xuống lửa giận trong lòng, cười nói: “Đương nhiên là tính, giấy trắng mực đen, nếu cô Dương Yến đã thắng rồi, tôi cũng sẽ thực hiện giao ước.”
“Cao… Cao tổng?” Thấy Cao tổng thỏa hiệp, mặt Tần Nghi Mai trắng bệch, nắm lấy áo anh ta: “Tôi đã đặt cược mười hai tỷ, tôi lấy đâu ra số tiền đó?”
Cao tổng hất mạnh tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Là cô tự đặt cược, ai ép cô? Là cô tự tìm lấy! Tôi thấy cô Dương chơi cũng tốt lắm, là cô không bằng người ta!”
Dương Yến cười cười: “Vậy thì cảm ơn Cao tổng, mấy hôm nữa tôi sang lấy nhà.”
Khóe môi Cao tổng giật giật, không nói được lời nào, trực tiếp đi khỏi.
“Cô Dương vạn may thật tốt, biệt thự Bích Tỉ là của cô rồi.” Có Cao tổng mở lời trước, Tống tổng chỉ có thể như bị cắt một miếng thịt mà hung hăng trừng Tần Nghi Mai một cái, hận cho đến chết.
Cái gì mà Dương Yến không biết chơi bài, đều là giả vờ thôi!
Từ lúc đi vào phòng VIP, người con gái này đã từng bước dụ bọn hộ cắn câu, giả vờ ôn nhuận, cố ý thua hết tiền mặt, dây chuyền để chuẩn bị cho bước cuối cùng này.
Chỉ là một ván bài, từ trên tay bọn họ lấy được hai căn nhà và mười hai tỷ, quá ác.
Chỗ dựa Cao tổng của Tần Nghi Mai đi rồi, Tống tổng cũng đi rồi, phòng VIP chỉ còn Tần Nghi Mai.
Khóc không ra nước mắt.
Cô ta bây giờ ngay cả một tỷ rưỡi cũng không có, lấy đâu ra mười hai tỷ cho Dương Yến.