Lục Văn Thù thở dài.
Có gì vất vả chứ, một việc vất vả điều tra, kết cục là như vậy.
Rất nhanh chóng Lục Văn Thù liền rời đi, văn phòng to như thế chỉ còn mỗi một mình Phương Tinh Nghị, anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau một hồi, mở ngăn kéo ra, lấy ra tấm ảnh kẹp trong cuốn sách.
Trước đây anh luôn nghĩ, nếu như gặp mặt tình cảnh sẽ ra sao, càng điều tra về sau thất vọng càng lớn, anh thậm chí từ bỏ rồi, hiện tại, tin tức chủ động tìm đến trước mặt anh.
Họ đã chết rồi.
Phương Tinh Nghị nhìn đôi nam nữ trẻ trên tấm ảnh, khóe môi mỏng khẽ kéo lên, lẩm bẩm: “Chết rồi cũng tốt.”
Anh ta sẽ không bị chuyện này phiền nhiễu thêm nữa.
Điện thoại rung lên hai hồi.
Là tin nhắn của Dương Yến gửi đến: 【Phương tổng, tối nay 8h ở hội sảnh, tôi muốn mời anh ăn cơm. 】
...
Dương Yến vừa đến công ty, liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, hỏi quan hệ của cô và mẹ Dương.
Cô nhanh chóng tới bệnh viện, đến phòng bệnh nhìn thấy mẹ tay chân đang băng bó, bác sỹ nói mẹ Dương từ cầu thang lăn xuống, khắp thân nhiều nơi gãy xương, cần nhập viện một thời gian.
Sau khi tiễn bác sỹ đi, Dương Yến vội đến bên giường bệnh hỏi: “Đang yên đang lành, mẹ làm sao tự dưng lại từ cầu thang lăn xuống vậy?”
“Không phải mẹ không cẩn thận, mẹ cảm giác như có người đẩy mình vậy,” mẹ Dương nói: “Mẹ lúc đó muốn mang mấy quyển sách xuống tầng 1, mắt vẫn đang mải nhìn vào bậc thang, có người từ đằng sau đẩy mẹ một cái.”
Dương Yến sắc mặt lập tức trở nên cơ cứng lại, “Mẹ có nhìn thấy người đó không?”
“Không thấy.”
Dương Yến biết mẹ Dương không thể nào nói dối, nghĩ tới việc có người muốn ám sát mẹ Dương, toàn thân cô liền run rẩy, sau khi mời người hộ lý đến chăm sóc mẹ, cô đi đến thư viện mẹ Dương làm việc.
Có người trong thư viện gặp chuyện, thư viện như là không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ mở cửa, người ra ra vào vào, thậm chí đến lúc Dương Yến yêu cầu nhân viên xem camera giám sát, nhân viên thái độ cực kỳ tồi tệ.
Dương Yến gọi điện thoại, trực tiếp báo cảnh sát.
Thấy có cảnh sát đến, người trong thư viện mới gấp gáp dẫn người đến phòng camera, có điều khu vực cầu thang là góc chết, chỉ thấy cảnh tượng mẹ Dương lăn xuống, không nhìn thấy phía trên cầu thang.
Từ những góc máy khác có thể nhìn thấy không ít người đi lên tầng hai, nhưng nhìn đều không mấy khả nghi, sau khi theo dõi hơn một tiếng, cuối cùng không điều tra được điều gì.
Cảnh sát cũng còn có việc, không muốn tốn thời gian ở đây, không điều tra được gì liền nhanh chóng rời đi.
Dương Yến vừa mới đi ra khỏi thư viện, một người đàn ông bước đến, nói với cô: “Cô Dương, chuyện này đừng điều tra nữa, cô sẽ không tìm ra được gì đâu.”
Dương Yến nhìn chằm chằm vào anh ta: “Là các người làm chuyện này?”
Người đàn ông chỉ nói: “Cô Dương, ông chủ chúng tôi bảo cô nên thông minh chút, giao đồ ra đây, nếu không lần trừng phạt sau sẽ không nhẹ nhàng như này nữa, cô hiểu không?”
“Ông chủ anh là Triệu Phương tổng đúng không?” Dương Yến cũng đã từng bị Triệu Phương tổng uy hiếp, ký ức vẫn còn mới, cô cười lạnh: “Tôi một khi đã lấy cái gì, đều sẽ không bao giờ trả lại.”
Cô bị chọc giận rồi.
“Trở về nói với Triệu Phương tổng, mối thù ngày hôm nay, vài ngày nữa tôi sẽ trả lại hắn ta! Hắn ta mà nghĩ bản thân có thể một tay che trời, vậy thì cứ việc thử xem!
Người đàn ông có vẻ không ngờ rằng Dương Yến lại cứng rắn như vậy, nhất thời sững sờ, nhìn Dương Yến rời khỏi.
Dương Yến định gửi tin cho Thường Phúc, lên FB mới phát hiện ra tài khoản đã bị bật ra, có người đã dùng tài khoản ấy, cô nhanh chóng đổi mật khẩu, đăng nhập lại từ đầu.
Cô lật xem một lượt các cuộc đối thoại, không có gì bất thường, trực tiếp thoát ra, gọi điện cho Thường Phúc.
Đợi điện thoại nối máy, Dương Yến liền nói: “Triệu Phương tổng của Phương Thị nghĩ rằng Phương Dịch Chung để những thứ bất lợi với ông ta đưa cho chị, trăm phương nghìn kế bắt chị nộp ra, còn động tay với mẹ rồi.”
“Mẹ làm sao rồi?”
“Vẫn ổn, chỉ là bị ngã gãy một cách tay rồi.” Dương Yến nói: “Em nếu như ở trường không bận, qua xem mẹ một chút, chị cũng chẳng giúp được gì. Điều tra Triệu Phương tổng thế nào rồi?”
Thường Phúc ngữ khí cứng rắn:”Anh ta giấu bản thân quá kỹ, một chút manh mối cũng không có, nhưng mà chị này, Phương Dịch Chung thật sự không đưa cho chị cái gì à, bưu kiện hoặc USB chẳng hạn,”
“Không có, nếu anh ta gửi bưu kiện, sớm đã bị người của Triệu Phương tổng chặn đầu rồi.” Dương Yến nhắm nhắm mắt, chỉ cần nghĩ tới cái chết của Phương Dịch Chung, trái tim cô liền đau đớn không nguôi.
Nhưng Phương Dịch Chung thật sự không đưa cho cô tài liệu gì.
Trước khi cúp điện thoại, Dương Yến nghi hoặc nói: “Chị không biết ai đã đăng nhập vào FB chị, chị đã xem một lúc, người đó có vẻ không nói chuyện với ai, thật kỳ lạ.”
“Để em điều tra xem.”
“Được, em tìm thấy gì thì nói với chị một tiếng.”
Dương Yến không yên tâm về mẹ Dương, muốn trở về bệnh viện chăm sóc, Thái tổng ở công ty gọi điện đến, giọng nói tràn ngập vui mừng, nói vụ thầu đường cao tốc đã thành công, công ty muốn tổ chức tiệc chúc mừng cô.
Việc lớn như vậy cô cũng không dễ từ chối, gửi tiền cho người hộ lý, lái xe đi đến địa điểm tiệc mừng.
Phương Tinh Nghị cô không dám mời, sợ người trong công ty bàn tán, dù sao tầng lớp không giống nhau, cô gọi cho trợ lý Tư, trợ lý Tư nói anh ta đang ở Hàng Khê, giọng nói nghe chút thảm thương,
Dương Yến từ sơ hở của anh ta nghe ra, Phương Tinh Nghị có vẻ bất mãn với anh ta, cố ý bắt anh ta đi Hàng Khê, nghĩ tới cuộc hội thoại với Phương Tinh Nghị buổi sáng, Dương Yến dở khóc dở cười.
Không phải vì cô nói muốn mời trợ lý Tư đi ăn, người đàn ông kia liền không vui, giận lây sang trợ lý Tư đấy chứ?
Như vậy thì thật quá trẻ con rồi.
Phương Tinh Nghị không biết Dương Yến đi tham gia tiệc ăn mừng của công ty, liền lái xe đến hội trường.
“Phương tổng.” Phục vụ viên chạy tới tiếp đón: “Chúng tôi vừa nhận được tin nhắn của cô Dương, nói sẽ qua muộn chút, ngài muốn vào trong phòng ăn riêng đợi, hay là đến nhà hàng đợi?”
“Phòng ăn riêng.” Nhà hàng nhiều người, Phương Tinh Nghị không muốn ồn ào.
“Mời ngài.”
Phục vụ viên dẫn Phương Tinh Nghị đến phòng ăn riêng cao cấp, sau khi đưa rượu lên, nhanh chóng rời đi.
Phương Tinh Nghị ngẩng đầu uống một ly rượu vang, vừa lấy điện thoại định xử lý mấy việc, cửa phòng ăn liền mở ra, một bóng dáng mảnh mai bước vào, tiện tay tắt luôn đèn.
Căn phòng bỗng chốc trở nên u tối.
Nhìn thấy rõ người phụ nữ, Phương Tinh Nghị sắc mặt sầm lại: “Cút ra!”
“Phương tổng, đừng có mà vô tình như vậy!” Người phụ nữ đi đến chỗ Phương Tinh Nghị, dưới thắt lưng anh là một thân hình nóng bỏng, nửa mặt bên trái ẩn trong ánh đèn mờ tối, khiến cho không gian u ám không gì sánh được.
Cao Sính Đình leo lên người đàn ông, đầu ngón tay từ mặt anh trượt xuống, hơi thở phả vào mặt anh.
“Phương tổng, có muốn không?”
“Tôi bảo cô cút ra!” Phương Tinh Nghị mạnh bạo bóp chặt vào cổ cô, bị mùi nước hoa trên người cô ta làm cho buồn nôn, lúc muốn đẩy cô ta ra, đầu lông mày liền nhăn lại.
Từ trong cơ thể truyền đến một luồng nóng rực, làm cho người đàn ông hô hấp có chút không ổn định, đầu óc mê man.
Cao Sính Đình khỏe mạnh, giơ tay đẩy một cái, liền đẩy người đàn ông lên ghế sofa, giọng điệu mê hoặc: “Phương tổng, đây là rượu tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh có thích không?”
Phương Tinh Nghị hít thở từng hơi một, tất cả mùi hương trong thời khắc trở nên nhạy cảm, mùi hương trên người phụ nữ xông vào mũi anh, khiến cổ họng anh khô khốc.
Cao Sính Đình kéo tay người đàn ông đặt vào eo cô, sờ vào vòng eo mảnh mai qua một lớp váy, cúi đầu xuống, bờ môi từ chiếc áo sơ mi từ từ nhích lên, đầy vẻ trêu chọc.
“Có muốn không?”
Phương Tinh Nghị miễn cưỡng giữ vẻ tỉnh táo, mạnh bạo nắm lấy tóc Cao Sính Đình, kéo cô ta từ trên thân mình xuống, đập thẳng vào tấm bàn uống trà bằng thủy tinh.
“A!” Cao Sính Đình bị đau kêu nhói lên, khắp trán bị xây xước
Phương Tinh Nghị quăng cô lên trên tấm thảm sàn, thở dốc, nghiến răng nghiến lợi: “Cút ra!”