Hàm ý trong lời nói của anh, cô hiểu rất rõ.
Anh không phủ nhận, tấm hình trên tờ báo đó không phải là lời thất thiệt của truyền thông, anh và Triệu Dịch Hân có quan hệ.
Thì ra chỉ là cô nghĩ sự việc quá tốt đẹp, thực ra người đàn ông sớm đã có thể buông xuống.
Thấy cô cúi đầu, ảm đạm không có ánh sáng, Phương Tinh Nghị có chút đau lòng, lại không nói gì, chỉ hỏi: "Ăn no rồi chứ?"
"Ừ."
Phương Tinh Nghị thấy bên ngoài mưa vẫn rất lớn, động lòng trắc ẩn: "Tôi nay mưa sẽ không ngừng, mưa to lái xe không dễ, em ngủ phòng khách đi, anh đi xử lý một số chuyện."
Dương Yến ừ một tiếng: "Cảm ơn giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị nghe thấy, ánh mắt trầm xuống.
Anh vừa lên lầu vào thư phòng, thì điện thoại đã reo, lấy ra nhìn, là Thiệu Tu Dung gọi tới.
"Giám đốc Phương, hạng mục hợp tác đó không phải đã nói lợi nhuận chia năm năm sao?" Điện thoại vừa thông, Thiệu Tư Dung đã nói: "Sao anh lại kêu người ta thức cả đêm để sửa thành bảy ba?"
Phương Tinh Nghị tùy tiện nói: "Tôi đầu tư nhiều nhất, người cũng là người của tôi, bảy ba hợp lý nhất."
"Tôi... mẹ nó!" Thiệu Tư Dung luôn nho nhã cũng không nhìn được chửi bậy, dừng một chút nói: "Tôi đi hội sở gặp cô Dương, dẫn cô Dương đến phòng bao, là muốn rèn luyện cô ấy, trong lòng anh tức giận, cũng nên trả thù ông Cố, anh âm thầm chỉnh tôi trên hạng mục, lòng dạ cũng quá xấu xa rồi."
"Ở cùng một đám đàn ông, cô ấy chỉ nghe những lời bậy bạ." Phương Tinh Nghị cười nhạo: "Tôi thấy anh cũng đang kêu người bắt nạt cô ấy."
"Hai người chia tay rồi, anh còn không bán quýt cho người ta, bây giờ chơi trò "thay người đẹp báo thù" cái gì?"
"Cho dù chia tay, người của tôi cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt." Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Hạng mục bảy ba, thích thì làm, không thì rút đầu tư!"
Anh cúp điện thoại, trong lòng phiền muộn.
Anh cũng không biết tại sao chia tay rồi mà anh còn nhớ Dương Yến.
Nhìn thấy cô bị bắt nạt, bất giác bảo vệ cô, nhìn cô không ăn được bánh bao đậu hủ tủi thân khóc thì lén lút gọi điện thoại cho đầu bếp ở hội sở để học gói bánh bao.
Lúc nãy khi Dương Yến hỏi chuyện trên báo, anh rất muốn giải thích với cô, nhưng nhớ tới video đó, cảm thấy không cần thiết giải thích.
Người phụ nữ này, trước nay chỉ để ý người khác, không suy nghĩ tới cảm giác của anh, hết lần này tới lần khác dẫm lên tình cảm của anh.
Anh là người, cũng sẽ có tư tâm.
Phương Tinh Nghị thu lại tâm trạng phiền muộn, mở máy tính làm việc.
Khoảng thời gian này anh rất bận, không có thời gian bay ra nước ngoài, đều họp video với mấy công ty con ở nước ngoài, thành phố khác biệt mười mấy tiếng như New York, họp video cũng rất phiền phức.
Sau khi anh đóng máy tính, nghe thấy tiếng mưa nhỏ ngoài cửa sổ, thì ra đã là một giờ sáng rồi.
Phương Tinh Nghị quay về phòng ngủ súc miệng, thay đồ ngủ.
Nhớ tới bộ dáng ủ rũ ban tối của người phụ nữ, thần xui quỷ khiến anh lại mở cửa phòng khách.
Đi vào, thấy Dương Yến đang ngủ say trên giường, mèo Ragdoll trắng tuyết đang nằm sấp trên chăn giống như thủ hộ.
Mèo Ragdoll ngẩng đầu, thấy Phương Tinh Nghị lại gần giường, thục nữ kêu meo một tiếng.
Phương Tinh Nghị biết con mèo này không gọi to, rất thục nữ, lúc tức giận thì nhiều nhất là sẽ vươn móng vuốt cào chó chăn cừu đầy mặt toàn vết cào và máu, thuận thế ngồi xuống bên giường.
Anh thấy mái tóc đen nhánh của người phụ nữ xõa trên gối, khuôn mặt điềm tĩnh, cằm có thịt hơn trước đây.
Lòng bàn tay khô nóng của Phương Tinh Nghị lướt qua gò má cô, sờ cái cằm đầy đặn của cô, âm thầm nghĩ: Xem ra vẫn là nước ngoài khí hậu tốt, cô vừa về vài ngày đã mập rồi.
Dương Yến đang trong giấc ngủ đột nhiên nhíu mày thì thào: "Đừng đá mẹ, ngoan, ngủ."
Phương Tinh Nghị bất giác nhìn mèo Ragdoll.
Mèo Ragdoll nhu thuận nằm sấp trên chăn, mở đôi mắt màu làm, vô tội nhìn anh.
Anh đối diện ánh mắt với mèo, nhớ tới video mèo ngủ làm ở trên mặt chủ nhân, xem chút làm chủ nhân ngạt thở, hai tay bóp cái gáy đầy thịt của nó, xách nó đi ra.
Mèo Ragdoll thục nữ kêu meo một tiếng, quơ cào bốn móng vuốt.
Phương Tinh Nghị lòng dạ sắt đá: "Ngủ ở ổ mèo, còn lên lầu, tao sẽ vứt mày ra ngoài!"
- -
Buổi tối Dương Yến ngủ bị mấy bảo bảo trong bụng đá mười mấy lần.
Đá tới mức cô cảm thấy giống như nằm mơ đang dạy mấy nhóc đá bóng, mấy đứa nhóc vẫn đá lên người cô, làm cô rất đau.
Tỉnh lại, tinh thần Dương Yến có chút ủ rũ.
Cô vén quần áo nhìn bụng nhô lên, sụp đổ nghĩ, bảo bảo nhà người ta sao lại ngoan như vậy, mấy bảo bảo nhà cô lại muốn đá hư bụng cô.
Thế nào, ba tên nhóc đánh nhau ở bên trong sao?
Dương Yến sáng sớm tâm trạng rất buồn bực, súc miệng xuống lầu, thấy Phương Tinh Nghị ngồi bên bàn cơm, vừa ăn sáng, vừa nói chuyện qua bluetooth.
Cô nặng nè đi tới, có chút thô lỗ kéo ghế, ngồi xuống.
Phương Tinh Nghị liếc thấy Dương Yến tới, tắt nói chuyện, ngước mắt nhìn cô không nói chuyện, giống như bị người ta làm phiền mộng đẹp, đi nhà bếp bưng bữa sáng tới cho cô.
Dương Yến nhìn cháo ở trước mặt, tức giận nói: "Không ăn, đói chết thì thôi!"
"..."
Phương Tinh Nghị thật sự đau đầu.
Rõ ràng hai người đã chia tay rồi, ở nhà anh, anh còn phải nhìn sắc mặt cô, đối đãi cô như đối đãi tổ tông.
Anh kiên nhẫn hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"
Giọng người đàn ông ấm áp, làm Dương Yến cảm thấy mình làm quá rồi, không nói chuyện, cúi đầu húp cháo.
Phương Tinh Nghị xoay người đi phòng bếp.
Khoảng mười phút sau, người đàn ông đem bát mì thịt nóng hỏi đặt bên tay cô, phía trên có trứng hồng đào: "Anh chỉ biết làm mì này, em ăn đi."
Dương Yến bị hơi nóng trong bát làm mờ mắt, luyến tiếc sự ấm áp của anh, lại nghĩ, nếu không thích cô, tại sao còn đối tốt với cô như vậy, mọi chuyện đều chiều cô?
Sau này anh cũng sẽ đối với Triệu Dịch Hân như vậy sao, sẽ làm mì cho cô ấy ăn sao?
Phương Tinh Nghị không biết người phụ nữ nhìn mì, trong lòng đã nghĩ đến một đống chuyện, anh vội đến công ty xử lý việc, ăn xong thì lấy áo khoác tây trang trên móc.
"Anh đã gọi điện cho trợ lý Tư, anh ta lát nữa sẽ tới, sẽ đưa em về chung cư." Người đàn ông giơ tay mặc áo khoác tây trang, dáng người thẳng tắp, chỉ riêng bóng lưng cũng làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Lúc đi, Phương Tinh Nghị nhìn mèo Ragdoll bên chân cô: "Nhớ đem mèo đi."
Dương Yến mím môi: "Tiền phí tính với trợ lý Tư sao?"
"Không cần."
Nói xong, anh đã đẩy cửa đi ra, nhanh tới mức Dương Yến còn không kịp nhìn bóng lưng anh một cái.
Dương Yến cầm đũa, chậm rãi ăn mì người đàn ông làm.
Thịt chiên có chút lâu, có chút mặn, cô lại cảm thấy bát mì này rất ngon.
Ăn xong mì, dạ dày nóng hừng hực, Dương Yến cũng từ từ tỉnh táo lại, biết rõ mình nên làm gì.
Lời nói của Phương Tinh Nghị tối qua rất rõ ràng, tin tức trên báo cũng là thật, họ không có khả năng rồi, cô cũng không cần lại lừa mình dối người, cảm thấy trong lòng anh vẫn còn có mình.
Anh sẽ có bạn gái mới, cuộc sống mới, cô cũng nên cách anh xa một chút.
Dương Yến nhẹ nhàng đỡ bụng, bất đắc dĩ cười cười: "Vốn dĩ còn nghĩ nói cho anh biết sự tồn tại của các con, bây giờ xem ra, mẹ vẫn nên kiếm tiền nuôi các con."
"Cô Dương, cô đang thì thầm cái gì?"
Dương Yến ngẩng đầu, thấy trợ lý Tư tới, đang thay giày ở sảnh, giống như không nghe rõ, tò mò hỏi mình.
Cô tùy tiện nói: "Không có gì, nói giám đốc Phương của các người làm mì có chút mặn."
"Cái gì?!"
Trợ lý Tư nhanh chóng đi tới, nhìn phòng bếp hỗn loạn, lại nhìn bát canh trước mặt Dương Yến, kinh ngạc: "Kinh khủng, mặt trời mọc ở phía tây sao, giám đốc Phương mà lại xuống bếp!"