Nếu hôm đó cô nhận điện thoại của Tưởng Song Kỳ, đến sân bây đón cô ấy thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Em trai cô vì trả thù cho Tưởng Song Kỳ mà một mình chạy tới nước Y, bị nhà họ Kỷ chặt mất một cánh tay, cô lại không giúp được gì.
Người chị là cô thật là vô dụng!
Nước mắt chảy ra, cô che miệng khóc nức nở, không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đến khi một đôi chân xuất hiện trước mắt.
Dương Yến bị kéo từ nắp bồn cầu dậy kéo ra ngoài.
Sức người đàn ông lớn, cô không theo kịp, bị lảo đảo, gần như sắp ngã, tay theo phản xạ đặt lên bụng, không nhịn được lên tiếng: "Chậm một chút... Đứa..."
Cô vội im bặt.
Phương Tinh Nghị bỗng buông tay ra, quay lại nhìn cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Ai cho cô đến đây?"
Dương Yến lặng lẽ lấy tay ra khỏi bụng, thấp giọng nói: "Tôi muốn gặp Song Kỳ."
"Bây giờ thấy rồi chứ?"
"...Thật xin lỗi." Dương Yến cố gắng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu đối mặt với anh: "Anh đã làm gì với Song Kỳ, vì sao cô ấy không nhớ Thường Phúc?"
Phương Tinh Nghị cười lạnh: "Tôi làm gì, cô còn muốn trách tôi sao?"
"Tôi không có ý đó." Dương Yến nắm chặt tay lại rồi buông ra, sau đó mới nói: "Anh biết Thường Phúc yêu cô ấy nhiều thế nào, nếu không cũng sẽ không..."
"Tôi không biết, tôi chỉ biết bọn họ đã chia tay, không còn liên quan gì đến nhau nữa." Phương Tinh Nghị cắt ngang lời cô, giọng nói lạnh lùng: "Làm phiền cô rời khỏi chỗ này."
"Phương Tinh Nghị!" Dương Yến oán hận nghiến răng.
Cô không hiểu, sau ngày hôm đó, tại sao thái độ của anh lại biến thành như vậy, lạnh lùng vô cảm.
Mọi chuyện đều là do cô làm hỏng, nên trước mặt Phương Tinh Nghị, cô không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể cầu xin anh: "Bọn họ vất vả lắm mới ở bên nhau, sao anh phải chia rẽ chứ? Đây là điều Song Kỳ muốn sao?"
"Không liên quan đến Thường Phúc, em ấy vẫn luôn chăm sóc Song Kỳ rất tốt, là lỗi của tôi, tôi không kịp thời phát hiện Song Kỳ đi tìm mình..."
"Đúng là lỗi của cô, Dương Yến, cũng không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện ngu ngốc!" Phương Tinh Nghị nghiến răng nói, trừng mắt nhìn cô đang cúi đầu.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô vứt bỏ anh thế nào, cùng rời đi với người đàn ông khác ra sao, rồi cả đoạn video kia nữa, lý trí và sự bình tĩnh của anh đều mất hết, hận không thể bóp chết cô.
Phương Tinh Nghị tới gần cô: "Cô tự cho là đúng, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ kỹ càng, đến lúc xảy ra chuyện thì nói câu "Xin lỗi" thì có ích gì, cô nói thử xem?"
Dương Yến chưa từng thấy dáng vẻ tức giận này của anh, tỏa ra sự tàn bạo khiến cô dựng tóc gáy, không nhịn được lùi lại.
Lùi lại mấy bước đến khi eo đụng vào hộc tủ.
Chẳng may đụng phải góc nhọn của hộc tủ, cô đau đến nhíu mày lại.
Sau khi hít thở sâu mấy cái, Dương Yến mới bình tĩnh lại, vẫn không dám ngẩng đầu đối mặt với anh: "Anh nói không sai, là tôi vô dụng, tôi thừa nhận, tôi chỉ hy vọng anh đừng làm khó bọn họ."
"Dương Yến, cô biết khi tôi đón Song Kỳ trở về, con bé có dáng vẻ gì không?" Phương Tinh Nghị nói: "Ngơ ngác như đứa trẻ, ngủ rất lâu, xem phim hoạt hình, không để ý tới bất cứ ai."
"Tôi đã bỏ ra nhiều thời gian ở bên con bé, vẫn không có cách nào khuyên nhủ, chỉ có nhờ Yến Cảnh Niên mời người bạn tới kể chuyện cho con bé, thôi miên nó quên đi những chuyện đó."
Dương Yến càng không ngẩng đầu lên nổi: "...Thật xin lỗi."
Phương Tinh Nghị: "Cô thương em trai mình, tôi cũng yêu thương Song Kỳ. Mười mấy tuổi nó đã đi theo tôi, tôi coi con bé như em gái ruột của mình, con bé phải quên Thường Phúc mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, có thể gặp được người tốt hơn và yêu con bé nhiều hơn."
"Vậy Thường Phúc phải làm sao bây giờ?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không tìm cậu ta tính sổ, vậy mà cô còn hỏi tôi, cậu ta phải làm sao?" Phương Tinh Nghị bóp cằm của cô, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy tôi nói cho cô biết, chỉ cần cậu ta xuất hiện, tôi không dám bảo đảm mình sẽ làm chuyện gì, có khi ngày hôm sau cô phải đến bệnh viện nhận xác cũng nên."
Dương Yến nắm chặt tay lại, muốn mắng anh lại không biết mắng gì, cuối cùng bất lực buông tay ra.
"Anh yêu thương Song Kỳ, không có gì sai cả." Cô không có gì để giải thích, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, lướt qua anh đi ra ngoài.
Eo bị đụng hơi đau, cô không nhịn được lấy tay xoa xoa.
Phương Tinh Nghị đứng đó không nhúc nhích, thấy cô dùng tay xoa sau lưng, nghiêng đầu nhìn góc nhọn ở hộc tủ, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì.
Tưởng Song Kỳ thấy Dương Yến ra ngoài, lập tức chạy đến, nhiều chuyện hỏi: "Em thấy anh Nghị cũng đi vào, hai người làm gì trong đó, có phải..."
Dương Yến cạn lời, không ngờ cô bé cũng quan sát tỉ mỉ như vậy.
"Không có gì, anh ấy cũng muốn đi vệ sinh mà thôi." Dương Yến sờ đầu cô ấy, dịu dàng nói: "Chị đi trước, lần sau lại đến thăm em."
"Em không muốn, lâu lắm rồi chị mới về, ở đây với em đi." Tưởng Song Kỳ kéo tay cô không buông: "Em muốn ăn cơm do chị Dương Yến làm."
"Để dì Lâm làm cho em ăn, ngoan nào." Dương Yến sợ mình không đi thì người đàn ông kia lại nổi bão.
"Dì Lâm làm không ngon bằng chị." Tưởng Song Kỳ mong chờ nhìn Dương Yến: "Một bữa thôi có được không? Chị ghét chỗ của em à, vậy em đến chỗ chị cũng được."
Dì Lâm đến giải vây cho Dương Yến: "Cô Tưởng, cô đừng làm khó cô Dương, cô ấy rất bận rộn, hay là tôi đặt đồ ăn ở quán Cẩm Thường lần trước nhé?"
Tưởng Song Kỳ lắc đầu: "Không thích, con muốn ăn đồ do chị Dương Yến làm."
"Anh Nghị." Thấy Phương Tinh Nghị đi ra, Tưởng Song Kỳ lập tức chạy tới: "Chị Dương Yến nấu cơm siêu ngon, anh cũng muốn ăn đúng không, anh mau nói chị ấy làm cơm cho em ăn đi."
Dương Yến nhanh chóng xoay người, đổi giày ở trước cửa.
Đang đi thì nghe Phương Tinh Nghị nói: "Để dì Lâm làm, cô ấy cũng không phải là đầu bếp chuyên nghiệp."
"Anh cũng đã ăn đồ chị Dương Yến làm chưa, thật sự rất ngon."
"Chưa ăn qua." Phương Tinh Nghị nói: "Những món đó đều ở quán Cẩm Thường, cô ấy mua về thôi, trưa nay anh đặt món ở đó, em ăn thử là biết."
Tưởng Song Kỳ nửa tin nửa ngờ, có chút mờ mịt nói: "Thật sao?"
Má nó!
Người đàn ông này nên mang cho cá mập ăn đi!
Dương Yến không chịu được giọng điệu đó, lại đổi dép, vừa hỏi Song Kỳ vừa mở điện thoại ra: "Song Kỳ, em muốn ăn gì, chị mua nguyên liệu rồi nấu cho em ăn."
"Thật sao?" Tưởng Song Kỳ cầm tay cô: "Em muốn ăn rất nhiều món..."
"Không sao, chị có thể làm được." Cô nói xong thì khinh bỉ nhìn người đàn ông kia một cái: "Không chỉ cơm trưa, chị có thể làm cơm tối cho em, vẫn còn thua xa đầu bếp, nhưng còn tốt hơn kẻ thiểu năng bỏ đường vào đồ ăn."
Phương Tinh Nghị: "..."