Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng Dương Yến đưa điện thoại di động cho Hứa Cung Diễn: “Anh nói với ông ta đi.”
Còn cô thì lên lầu.
Hứa Cung Diễn cầm điện thoại đến trước cửa sổ.
Bên kia Chiến Thương nghe được lời của Dương Yến, liền hỏi: “Cậu chủ, cô Dương muốn nói gì, cậu đã dùng thuốc sao?”
“Không có, phòng thí nghiệm bị người của Kỷ Gia Trí làm nổ rồi.” Lời Hứa Cung Diễn nói như vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên: “Cô ấy nói muốn cùng tôi trở về nước Y, tranh quyền thừa kế của Khắc Tư Lợi Nhĩ.”
Chiến Thương cực kì hoảng sợ: “Thuốc không có? Vậy thiếu gia cậu…”
Hứa Cung Diễn nói: “Không sao cả, mỗi ngày tôi đều uống thuốc khống chế, hơn nữa có cô ấy ở bên cạnh, tôi sẽ không chết nhanh như vậy. Hộ chiếu của tôi bị nhà họ Kỷ động tay chân, giúp tôi giải quyết.”
“Được, tôi sẽ đi xử lý.” Chiến Thương đáp lại, tiếng thở dài lại truyền tới: “Cậu chủ, cậu trở về tranh quyền thừa kế với Đại thiếu gia, nhất định là nguy hiểm trùng trùng.”
“Không sao.” Hứa Cung Diễn không thèm để ý chút nào, nhìn ánh trăng bên ngoài, con ngươi ôn nhu.
“Cô ấy ở bên cạnh tôi là được.”
Tốc độ bên kia của Chiến Thương rất nhanh, hai ngày liền giải quyết được vấn đề hộ chiếu của Hứa Cung Diễn.
Dương Yến liên lạc chủ nhà thương lượng chuyện trả nhà thuê, sau khi đặt xong vé máy bay, cùng Hứa Cung Diễn thu dọn đồ trong phòng.
Thật ra thì đồ bọn họ không nhiều, hai vali hành lý đã chứa đầy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Dương Yến nhìn thấy ánh mặt trời rất tốt, nói với Hứa Cung Diễn: “Chút nữa tôi đi ra ngoài mua một ít đồ.”
“Anh đi với em.” Hứa Cung Diễn thấy cô mang thai, không yên tâm lắm.
Dương Yến lắc đầu, cười nói: “Siêu thị không xa, rất nhanh thì đến, mua ít thức ăn, tối nay còn phải ăn cơm, anh chăm sóc hoa trong nhà kính đi.”
Hứa Cung Diễn không lên tiếng nữa.
Chờ sau khi Dương Yến ra cửa, Hứa Cung Diễn đi tới nhà kính, thấy chồi non trên đất càng lớn càng cao.
Sinh trưởng rất nhanh, rễ cây đã thành hình, lá cây bắt đầu dài ra.
Hứa Cung Diễn tưới nước cho chúng, vuốt ve lá non kia, thầm nghĩ, chờ sau khi quay về nước Y, anh lại gọi điện thoại cho Chiến Thương ngay cả miếng đất đang nảy mầm cũng xới để đem về trang viên ở nước Y.
Đây là do anh và Dương Yến cùng nhau trồng, thuộc về bọn họ, không nên ở lại chỗ này.
Lúc Hứa Cung Diễn từ nhà kính đi ra, thấy mấy đứa con nít tóc vàng ở cửa chơi đùa, thấy anh, đều tò mò mở to mắt nhìn anh, lại nhào tới nói muốn kẹo.
Đám trẻ nho nhỏ, gò má mập mạp, cũng vô cùng đáng yêu.
Anh nhớ tới trong nhà còn có một chút socola, liền lấy ra tới chia cho đám con nít kia, mấy đứa trẻ vui vẻ nói cảm ơn.
Nhiều ngày như vậy, Dương Yến vẫn luôn không nói đứa trẻ nên xử lý như thế nào. Trong lòng anh cũng một mực đang giãy giụa, vừa muốn giựt giây đánh động cô, lại sợ tổn thương cơ thể cô, muốn cô giữ lại.
Nhìn đám nhóc đáng yêu này, trong lòng Hứa Cung Diễn mềm nhũn.
Anh rất hy vọng đó là con mình, không phải cũng không nên tức giận, dù sao cũng là con của Dương Yến, anh yêu cô, cũng sẽ chăm sóc thật tốt con của cô, coi như vậy đi.
Lúc Hứa Cung Diễn muốn về phòng, vô tình liếc một cái, phát hiện xe trong bãi đậu xe không thấy nữa, bước chân ngừng ở đó.
Siêu thị mini của khu dân cư đi tới chỉ mấy phút, cô còn phải lái xe sao?
Anh chợt nghĩ đến cuộc điện thoại buổi sáng Dương Yến nhận kia, đè nén âm thanh, nói với đối phương sẽ tới đúng giờ, lúc đi dường như trong túi xách nhét rất nhiều tiền mặt.
Nghĩ đến Dương Yến có thể đi đâu, Hứa Cung Diễn chạy vào phòng, cầm lấy điện thoại lập tức gọi cho Chiến Thương.
“Giúp tôi định vị vị trí của Dương Yến, lập tức!”
Anh lên taxi, Chiến Thương xác định vị trí liền gửi qua, là bệnh viện ngày đó bọn họ đi!
Hứa Cung Diễn lập tức thúc giục tài xế nhanh lên một chút, trong lòng bất an không yên, anh có thể đoán được Dương Yến sợ đứa trẻ sẽ trở thành điểm yếu, cản trở cô làm việc, cho nên mới muốn bỏ.
Không thể!
Nếu như anh nhìn thấy Dương Yến bỏ đứa trẻ, đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Hứa Cung Diễn lại thúc giục tài xế, chờ sau khi tới chỗ cô, lập tức chạy vào bệnh viện, ánh mắt nhìn khắp nơi, rất nhanh đã đến khoa phụ sản.
Vừa báo tên, y tá nói mới vừa đến số của Dương Yến.
Người vào phòng phẫu thuật rồi.
Dương Yến nằm trên giường phẫu thượng, trái tim vẫn luôn đập kịch liệt, bụng cũng quặng đau, cũng không biết là có phải đứa nhỏ đang bất an, nói muốn kháng nghị không.
Cô sờ bụng một cái, trong lòng hiện lên chua xót.
Nếu như cô tới nước Y, chuyện mang thai giấu được, nhưng theo ngày tháng bụng càng lớn sẽ không giấu được, một khi Kỷ Gia Trí biết, nhất định sẽ ra tay với đứa trẻ, dùng điểm yếu này để lợi dụng Phương Tinh Nghị.
Đứa trẻ không giữ được.
Dương Yến đợi một hồi lâu, cũng không thấy bác sĩ đi vào, ngược lại đi vào là một y tá.
“Thật xin lỗi cô Dương, bên kia có bệnh nhân chảy máu nhiều, bác sĩ cũng đi hỗ trợ rồi.” Y tá đem một viên thuốc cùng nước ấm đưa cho cô, “Thuốc phá thai, gần như không đau.”
Y tá để cho Dương Yến kí thỏa thuận miễn trách nhiệm, mới để cho cô uống thuốc.
Dương Yến nhìn thuốc trong lòng bàn tay một chút, khẽ cắn răng ném vào trong miệng, uống nước ấm, cùng nuốt xuống.
Cô mới vừa buông ly xuống, cửa phòng phẫu thuật liền bị đẩy ra.
Hứa Cung Diễn hốt hoảng đi vào, đôi mắt nhìn chằm chằm trên người Dương Yến: “An An, em làm phẫu thuật rồi sao?”
“Sao anh đến đây?” Dương Yến ngẩn người.
Hứa Cung Diễn thấy sắc mặt đỏ hồng, dường như chưa làm phẫu thuật, thở phào nhẹ nhõm: “Chưa làm thì tốt.”
Dương Yến mím môi: “Bác sĩ chưa tới, bảo tôi uống thuốc.”
“Uống thuốc?” Hứa Cung Diễn thấy nửa ly nước ấm trong tay cô, con ngươi đột nhiên co rút lại, thô lỗ kéo người dậy đi tới bồn rửa tay: “Bây giờ em nôn ra.”
“Uống vào rồi làm sao nôn ra được?” Dương Yến lắc đầu một cái: “Hơn nữa đứa nhỏ này tôi cũng không muốn giữ.”
“Anh bảo em nôn ra!” Đôi mắt Hứa Cung Diễn đều đỏ lên, nắm cằm cô, ngón tay thò vào trong miệng cô: “Ai cho phép em bỏ đứa trẻ này, không được bỏ!”
Dương Yến bị anh làm cho có chút đau, cổ họng hơi khó chịu, vội vàng đẩy anh ra, nôn về phía bồn rửa tay.
Hứa Cung Diễn cũng không ngại bẩn, đẩy chất nôn mửa kia ra, sau khi thấy viên thuốc nho nhỏ kia, sốt ruột hỏi Dương Yến: “Chỉ một viên có phải hay không, trả lời anh!”
Dương Yến gật đầu.
Hứa Cung Diễn hoàn toàn thả lỏng, anh ôm Dương Yến vào trong ngực, hết sức chịu đựng: “Anh biết em đang sợ cái gì, đứa trẻ sẽ không trở thành điểm yếu của em, anh sẽ bảo vệ tốt hai ngươi, An An, giữ đi, anh ở bên cạnh em, Kỷ Gia Trí nếu như dám làm gì với em và đứa nhỏ, anh nhất định liều mạng với anh ta.”
“Hứa Cung Diễn…” Khóe mắt Dương Yến hiện lên chua xót, cực kỳ khó chịu.
“Anh biết em vẫn thích anh ta, anh không để ý, thật đấy.” Hứa Cung Diễn hôn tóc cô: “Anh không muốn cơ thể em bị tổn thương, không muốn việc mất đi đứa trẻ trở thành tiếc nuối của em. Chỉ cần thứ anh có, anh sẽ cho bọn họ toàn bộ, An An, anh hy vọng anh là chỗ dựa của em, hậu thuẫn của em.”
Dương Yến đã khóc không thành tiếng, không biết nên nói gì, chỉ có ôm anh, để cho mình dựa vào anh.
“Được.”
Y tá còn chuẩn bị tới xem tình hình của Dương Yến, Dương Yến nói nôn thuốc ra rồi, sau khi cầm thuốc dưỡng thai, trở về chỗ ở cùng Hứa Cung Diễn, đoán chừng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.
Ba ngày sau, hai người tới sân bay.
“Cậu chủ, cô Dương.” Chiến Thương xuất hiện ở trước mặt hai người, sau lưng còn đi theo mấy người đàn ông: “Chúng tôi sẽ đi theo cùng lên máy bay, bảo đảm an toàn cho hai người.”
Dương Yến khẽ mỉm cười: “Thật ra thì không cần, lúc mua vé máy bay tôi đã tra thử, trên chuyến bay này, có mấy nhà khoa học đứng đầu của nước M, Kỷ Gia Trí muốn động thủ cũng không dám.”