Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Thường Phúc liền cúi đầu nhìn, nói: “Thì ra cô Tưởng cũng ở đây?”

“Tôi sẽ mang đồ vào trong giúp cậu.” Trợ lí Tư đỡ lấy túi của Quách Thường Phúc, ông ấy vô cùng hi vọng cậu có thể tiễn Tưởng Song Kỳ đi: “Cậu đưa cô Tưởng đi nghỉ ngơi đi.”

Trở lí Tư nói xong liền lập tức quay vào, đóng cửa lại.

“…”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, trợ lí Tư đã đi vào rồi. Cậu còn không mau đỡ tồi về phòng sao?”

Quách Thường Phúc cau có nói: “Chân của cô què rồi sao?”

“Lúc nãy quỳ lâu nên đầu gối bị đau.” Tưởng Song Kỳ bực dọc nói: “Tất cả đều do mụ đàn bà đó, tại sao lần nào tôi cũng thua cô ta cơ chứ!”

“Cô Tưởng, người ta cũng chỉ hơn cô có vài tuổi.” Quách Thường Phúc thấy người phiên dịch của Phương Tinh Nghị mới có hai mươi lăm tuổi mà lại bị Tưởng Song Kỳ gọi là “mụ đàn bà” nên thấy bất bình thay.

Tưởng Song Kỳ trừng mắt quát: “Cô ta ăn hiếp tôi mà anh còn nói giúp cho cô ta sao? Anh là gián điệp cô ta phái tới sao!”

“Là do cô không tôn trọng người khác đấy chứ.”

“Dù sao thì cục tức này tôi nuốt không trôi, tôi nhất định sẽ trả mối thù này.” Tưởng Song Kỳ dang tay ra kêu: “Mau đỡ tôi.”

“Cô tự đi đi.”

“Hay lắm, anh không nghe lời tôi đúng không? Tôi sẽ nói lại với anh Tinh Nghị.” Tưởng Song Kỳ nói rồi quay người đi về phía phòng của cô ta.

Quách Thường Phúc nghĩ đến việc vẫn chưa nhận được lương nên anh liền bế Tưởng Song Kỳ.

“Làm vậy là đúng rồi!” Tưởng Song Kỳ đã thay đổi hàng tá vệ sĩ nhưng cô vẫn không hề có ấn tượng gì. Cô ta cảm thấy Quách Thường Phúc nhìn có vẻ thuận mắt, dù anh ta đôi khi không nể mặt cô.

Tưởng Song Kỳ nói: “Về đến phòng thì giúp tôi thoa thuốc, vé máy bay thì anh đổi sang sáng sớm mai. Hôm nay anh phải nấu cơm cho tôi ăn rồi sáng mai đưa tôi ra sân bay.”

“Đại tiểu thư, đây là Thổ Nhĩ Kì chứ không phải là nước Z, tôi lấy đầu xuống để làm cơm cho cô ăn sao?”

“Tôi không cần biết, anh tự mình nghĩ cách đi.”

“…”

“Anh đã từng tiếp xúc với giới xã hội đen chưa? Anh có quen người nào không?” Tưởng Song Kỳ hỏi: “Anh giới thiệu cho tôi đi, bảo họ làm việc cho tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

Quách Thường Phúc giật mình: “Cô Tưởng, cô gái làm phiên dịch đó là đến giúp cho ngài Phương, cô ấy đâu có đe dọa gì đến cô. Cô làm ơn đừng làm hại người ta nữa.”

“Ai nói không đe dọa đến tôi chứ?” Tưởng Song Kỳ lớn tiếng: “Cô ta chính là con hồ li tinh, lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ vô tội để dụ dỗ đàn ông. Cô ta biết ngoại ngữ thì cho mình là nhất sao!”

“…”

Tưởng Song Kỳ dừng lại một lát, rồi tức giận nói tiếp: “Anh là người của tôi, dù tôi có làm sai thì anh cũng phải bảo vệ tôi. Anh lúc nào cũng nói giúp cho cô ta, anh là như anh là em trai cô ta không bằng.”

“Tôi và cô ta không đội trời chung! Nếu như anh thực sự là em trai cô ta thì tôi sẽ trừng trị anh đầu tiên. Tôi sẽ để cho cô ta biết sự lợi hại của tôi.”

Quách Thường Phúc nghe xong liền im lặng, không nói gì. Nhẫn nhịn, chỉ cần chịu đựng cho tới khi lương với 7 chữ số về tới tay thì anh có thể vứt cô ta qua một bên. Anh thực sự là đến chịu thua cô ta.

Các dụng cụ pha cà phê của khách sạn rất tinh tế, nghe nói đều là sản phẩm của thế kỉ mười chín. Dương Yến tự pha rồi bê đến hai li cà phê, nhẹ nhàng đưa cho Phương Tinh Nghị nói: “Cậu…Ngài Phương, mời.”

Không hiểu vì sao mà cô lại nói lộn, cô rõ ràng muốn nói là Ngài Phương, mà lại gọi nhầm thành “cậu”.

“Khi không có người thì cô không cần phải khách sáo như vậy.” Phương Tinh Nghị nói. Đây là lần thứ ba Dương Yến gọi nhầm rồi, mỗi lần nghĩ tới Phương Tinh Nghị đều thấy buồn cười.

“Không sao, tôi có thể sửa được.” Dương Yến gượng gạo: “Ngài Phương, mời dùng.”

Phương Tinh Nghị nhấp môi.

Dương Yến liền hỏi: “Vị có được không?”

“Tạm được.” Vị của cà phê rất tệ, các bước pha đều đã bị đảo ngược, thế nhưng anh không muốn làm cho Dương Yến buồn. Dù sao thì đây cũng mới là lần thứ hai cô pha. Nhưng, sau khi nói, Phương Tinh Nghị cũng tự nhận thấy bản thân đã quá khoan dung.

Ngoại trừ Tưởng Song Kỳ, anh vốn yêu cầu rất nghiêm khác với mọi người, kể cả trợ lí Tư. Nếu pha cà phê không ngon thì sẽ bị trừ lương, thế nhưng hôm nay anh lại bỏ qua cho người con gái này.

“Thật sao?” Dương Yến nhẹ nhàng hỏi.

Dương Yến vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên đã bị Phương Tinh Nghị trách móc như thế nào. Cô liền nhấp một ngụm cà phê ở cốc mình, sau đó thì sắc mặt vô cùng khó chịu. Trời ơi, cà phê đắng ngắt!

Phương Tinh Nghị cười: “Cô Dương không thích uống cà phê xay, khi uống nhất định sẽ không thấy hợp khẩu vị.”

Dương Yến: “…”

Khi đi bàn chuyện làm ăn, cô cũng đã uống qua rất nhiều cà phê say, thế nhưng không hề khó uống như vậy. Thế nhưng Phương Tinh Nghị lại không tỏ ra hề hấn gì, có lẽ không phải là cố ý nói dễ uống đó chứ?

Dương Yến đặt cốc cà phê xuống rồi lấy điện thoại ra xem.

“Ai, hôm nay là thứ năm?” Nhìn mục ngày tháng trên điện thoại, Dương Yến lặng người. Đã mở ra xem rất nhiều lần rồi mà cô không để ý tới. “Hôm qua không phải là thứ ba sao?”

Phương Tinh Nghị thản nhiên đáp: “Cô nhớ nhầm rồi, hôm qua là thứ tư.”

“Tôi nhớ là thứ ba mà!”

Dương Yến cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhớ rằng hôm đêm qua khi ngủ ở phòng, rồi tỉnh lại ở trong phòng của Phương Tinh Nghị là thứ ba. Thế nhưng giờ lại là thứ năm. Cô ấy nhớ lộn sao?

“Hôm qua là thứ tư, tối qua tôi đưa cô đi dùng cơm ở nhà hàng. Tôi vẫn còn nhớ rõ.” Phương Tinh Nghị nói xong liền chuyển chủ đề: “ Phương Dịch Chung gọi điện thoại tới còn nói chuyện gì nữa không?”

Dương Yến lắc đầu: “Không có gì nữa. Nhưng tôi tò mò là tại sao anh ấy lại điều tra xem tôi đang ở đâu. Anh ấy đang làm việc thay cho cô Phó Tư sao?”

“Nếu còn Phương Thái thì Phó Tư sẽ không quan tâm đến Dịch Chung.” Phương Tinh Nghị phản đối cách nghĩ của Dương Yến, anh bổ sung: “Hơn nữa, trong mắt Phó Tư, Phương Dịch Chung là một người đàn ông yếu mềm, không làm được việc gì ra hồn hết!”

“Anh ấy chẳng qua là có tính khí công tử thôi, chứ đối với công việc cũng rất nghiêm túc.”. Dù sao thì cũng là chồng trước, nên khi nhắc đến Dịch Chung, Dương Yến đều mềm lòng mà lên tiếng nói giúp cho anh ta.

Phương Tinh Nghị chỉ liếc nhìn cô mà không nói gì.

Dương Yến: “Lúc trước, tôi nghĩ rằng lần hợp tác này chỉ có tôi, Hứa Cung Diễn và Phó Tư biết. Giờ xem ra còn có người khác của nhà họ Phương biết.”

“Tai mắt của người nhà Phương gia rất nhiều.” Sắc mặt của Phương Tinh Nghị vẫn không thay đổi: “Phó Tư nếu như không có được miếng thịt này thì nhất định sẽ nói cho người khác biết mà không màng đến tình nghĩa.”

Từ khi Phó Tư cho người âm thầm giết hại Dương Yến thì những nước đi sau này của cô ta Phương Tinh Nghị đều đoán được. Anh cũng đã biết trước được việc Phương gia sẽ cho người khác đến, có điều bỗng dưng lại giết Hứa Cung Diễn.

Phương Tinh Nghị bình tĩnh: “Sau khi làm xong việc thì hãy đưa điện thoại lại cho trợ lí Tư, tối nay chúng ta sẽ đi.”

“Nhanh vậy sao?” Dương Yến hoài nghi: “Chẳng phải Phương Dịch Chung sẽ tới sao? Nếu như bị anh ta theo dõi thì phải làm sao?”

“Cô không phải lo nhiều như vậy, ở đây đã có trợ lí Tư rồi.”

Dương Yến gật đầu. Mấy ngày nay cô đều ăn ngủ không yên, nếu như có thể sớm hoàn thành công việc rồi trở về nước thì cô sẽ vô cùng vui mừng.

Dương Yến chạm vào đầu gối của mình, cô liền nhớ đến chuyện Phương Tinh Nghị cho người đem thuốc thoa đến cho cô. Cô đang định lên tiếng cảm ơn thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Là Quách Nhược Linh gọi tới.

“Giám đốc, tôi đi nghe điện thoại.” Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài ban công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK