Nghĩ tới chuyện tối qua, Dương Yến dường như cũng quên mất việc ăn bánh luôn, cô giương đôi mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông.
Cô vậy mà lại muốn quay phim với Phương Tinh Nghị sao?
“Tổng, Tổng giám đốc Phương, anh suy nghĩ lại chút đi.” Nghĩ tới việc hai người phải ở cùng nhau đến mấy ngày là Dương Yến lại cảm thấy ngại.
Giống như là cô cố ý muốn gần bên Phương Tinh Nghị không xa rời vậy đó.
Dương Yến khéo léo nói: “Quay video phải lộ mặt đó, không phải anh luôn không thích lộ diện trước đám đông hay sao?”
“Đúng vậy?”
Đáy lòng Dương Yến khẽ thở phào, cô vừa mới nghĩ đến việc lát nữa tới Li Giang rồi sẽ kêu trợ lý liên hệ với nam diễn viên kia mau mau tới đây thì bên tai cô lại truyền tới giọng nói ung dung chậm rãi của người đàn ông: “Sau khi quay xong, tôi sẽ kêu hậu kì cắt cảnh của tôi đi là được.”
“...”
Dương Yến tức đến nỗi nuốt luôn chỗ bánh còn lại, cô lẩm bẩm đầy bất mãn: “Tôi thấy tên diễn viên nam đó rất là được, không hiểu sao anh cứ lấy scandals trước đây của người ta ra nói chuyện như vậy chứ.”
“Cô ngây thơ quá rồi.” Phương Tinh Nghị lật một quyển tạp chí kinh tế tài chính ra: “Hòa Tụng và Mỹ Tinh cá cược với nhau, Mỹ Tinh muốn xem các người có thắng được hay không nên chắc chắn sẽ gây khó dễ.”
Ngừng một lúc, anh lại nói: “Được rồi, đợi lát nữa xuống máy bay cô cứ gọi điện kêu tên diễn viên đó tới đi, tôi vừa hay cũng phải đi xử lý chút chuyện. Người phụ nữ như cô phải chịu thiệt thòi thì mới nhớ lâu được.”
Từng chữ từng chữ một của người đàn ông đâm vào tim cô, đâm đến Dương Yến thương tích đầy mình.
Dương Yến hậm hực nói: “Đó là trước đây mới vào nghề nên không hiểu chuyện thôi, bây giờ không phải tôi đã trưởng thành lên nhiều rồi sao?”
“Cô vào nghề chưa đủ lâu sao?” Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô một cái: “Cô còn làm việc ở Phương Thị qua nữa, kết quả là cô đổi một chỗ làm mới, mà tư duy vẫn còn non nớt như vậy, đây mà là trưởng thành sao?”
“...”
“Ở bên ngoài tôi còn ngại miệng nói cô là do tôi dạy nữa kìa, tôi thấy mất mặt lắm.”
“...” Dương Yến tức giận trừng mắt hung hăng nhìn anh.
Qua vài giây sau, Dương Yến đột nhiên mỉm cười một cái, rồi nhàn nhã nói: “Người ta nói một người học sinh có thể thành tài được hay không thì 80% là phải nhờ thầy dạy, còn 20% là do tự mình cố gắng. Tổng giám đốc Phương lợi hại như vậy nhưng lại không dạy dỗ tốt cho tôi, còn chê tôi làm mất mặt anh nữa. Tôi thấy là do Tổng giám đốc Phương không dạy được thôi.”
Phương Tinh Nghị giương đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Người thì chưa trưởng thành nhưng mồm mép lại lanh lợi như vậy.”
“Tất cả là do được mài giũa từ ngành nghề trước đây thôi.” Dương Yến bày ra bộ dạng như đang nhận lời khen của anh: “Tổng giám đốc Phương cứ thừa nhận là do mình không dạy được học sinh đi, nếu đổi lại trợ lý Tư là giáo viên thì tôi đã một bước lên mây từ lâu rồi!”
“Cô thật sự là đi đến đâu cũng không quên nhắc đến trợ lý Tư nhỉ.” Người đàn ông nói, sắc mặt anh ngay lập tức liền trầm xuống.
Dương Yến cắn miếng bánh bông lan cuộn rồi cười khẩy: “Trợ lý Tư người ta tốt nghiệp Đại học Stanford, vẻ ngoài thì đẹp trai, lại hiểu biết nhiều. Haiz, nếu như không phải trái tim anh ta đã có nơi chốn thì tôi nhất định đã theo đuổi anh ta rồi.”
Đôi mắt người đàn ông chợt híp lại: “Cô Dương đây thích theo đuổi ngược (*)đàn ông vậy sao?”
(*)Bình thường là nam theo đuổi nữ nhưng đây nôm na là nữ theo đuổi nam.
“Thích một người sao lại có thể gọi là theo đuổi ngược được!” Dương Yến trợn mắt nhìn anh một cái: “Tóm lại là phải có một người chủ động, nếu như anh ta ngại thì để tôi theo đuổi anh ta.”
“Sao, cô thích trợ lý Tư?”
Dương Yến nhún nhún vai, rồi lười biếng nói: “Một người đàn ông ấm áp như anh ta, ai mà biết nhìn người thì đều sẽ thích thôi.”
Phương Tinh Nghị nghe cô nói vậy mà lồng ngực anh cuộn trào một sự khó chịu.
Anh đeo tai nghe vào rồi cúi đầu xem tạp chí, không để ý tới người phụ nữ ở bên cạnh nữa.
Anh sợ anh lại nghe thấy từ ‘trợ lý Tư’ từ miệng cô thốt ra nữa, đợi sau khi máy bay hạ cánh anh sẽ phái trợ lý Tư đi New York.
Thấy người đàn ông không nói chuyện, Dương Yến cũng không nói gì nữa, sau đó cô nói với cô tiếp viên hàng không đang đi qua lấy cho mình một chút đồ ăn vặt.
Chỉ một lát sau, trên bàn Dương Yến đã đầy rẫy những món ăn vặt đủ loại.
Cô nằm trên ghế sofa, vừa ăn bánh vừa xem tin tức trên chiếc ti vi nhỏ ở trước mặt, trông dáng vẻ vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Thỉnh thoảng Phương Tinh Nghị uống nước, anh có sơ ý liếc nhìn qua cô, chiếc miệng nhỏ của cô nãy giờ vẫn chưa ngừng lại một chút nào, cái bụng dưới tấm chăn kia đã có hơi nhô lên một chút. Thấy vậy, khóe môi người đàn ông có hơi giật giật.
Anh phát hiện từ sau khi về nước, người phụ nữ này ăn đồ rất là khỏe nha.
Không sợ no căng bụng sao?
Dương Yến uống đến hai ly nước trái cây, nên trong chốc lát cô lại muốn đi toilet.
Cô vén tấm chăn trên người mình ra, lúc cô đặt chân xuống đất, thì nơi mắt cá chân cô lại đau nhói khiến cô rên lên một tiếng.
Phương Tinh Nghị lập tức đưa mắt nhìn qua, thấy cô cau mày thì liền hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm qua lúc tắm không cẩn thận bị trẹo chân.” Dương Yến nói.
Lúc đó mặt sàn ướt nhẹp nên có hơi trơn trượt, lúc cô sắp té xuống, cô vì sợ sẽ ảnh hưởng tới các bé yêu nên đã hoảng loạn nắm lấy một góc của bồn rửa mặt, kết quả là dẫn đến trẹo chân.
Phương Tinh Nghị không ngờ cô lại xảy ra sự cố nhỏ như vậy, thế là anh đứng dậy: “Để tôi đỡ cô đi.”
“Không cần đâu, tôi đi được.” Dương Yến xua xua tay rồi thử đi hai bước, sau khi thấy không còn đau nữa cô liền sải bước đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Phương Tinh Nghị ngồi lại chỗ của mình rồi đưa mắt chăm chăm nhìn cô.
Anh thấy người phụ nữ đang đi rất bình thường nhưng lại đột nhiên loạng choạng một cái, suýt chút nữa là ngã xuống rồi, làm anh giật mình thót cả tim.
Cũng may mà cô đã nắm lấy một góc của chiếc ghế dựa cho nên không có ngã.
Nhưng khi Dương Yến đứng dậy đi tiếp thì bàn chân trái của cô có hơi hơi nhón lên, giống như là rất đau vậy.
Phương Tinh Nghị chịu không nổi nữa nên liền đứng dậy rồi sải bước đi đến, sau đó bất ngờ bế người phụ nữ lên: “Sao mà sau khi về nước, cô không những ăn uống khỏe mà người cũng trở nên ngốc nghếch thế hả, đường bằng phẳng mà cũng không đi đàng hoàng được nữa.”
Dương Yến hốt hoảng vòng tay qua cổ anh.
Thấy anh nói mình như vậy, trái tim cô chợt tràn ngập một sự ủy khuất, cô cất giọng hung hăng nói với anh: “Ăn khỏe thì sao, tôi cũng đâu có ăn hết đồ nhà anh đâu! Anh yên tâm, chúng ta đã chia tay rồi, tôi có ngốc cũng không làm ảnh hưởng đến anh đâu.”
Phương Tinh Nghị cũng lười đấu võ mồm với cô, sau khi đến cửa nhà vệ sinh anh liền đặt cô xuống.
Người đàn ông đưa tay đẩy cửa nhà vệ sinh cho cô rồi liếc mắt nhìn cô: “Không biết khóa cửa cũng không sao, không có ai tới đây đâu.”
Dương Yến biết tỏng anh đây là đang chế giễu cô ngốc, thế là Dương Yến liền hậm hực trừng mắt nhìn anh.
Lúc này đây, bên trong toilet đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của một người phụ nữ.
Dương Yến vội vã ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tấm lưng trần trụi của người phụ nữ kia thì đôi mắt cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn che lại.
Phương Tinh Nghị nhanh chóng đóng cửa phòng toilet lại với sắc mặt đen sầm.
Một lát sau đó, Dương Yến lên tiếng: “Anh thấy chưa, không chỉ có mình tôi không biết khóa cửa đâu.”
“...”
Cỡ khoảng ba, bốn phút sau, cánh cửa toilet lại được mở ra.
Tiếp đó, một đôi nam nữ lần lượt bước ra.
Biểu tình của người đàn ông thì trông vô tư nhàn nhã, như thể chuyện mà anh ta vừa làm cũng không phải chuyện gì kinh thiên động địa lắm vậy, còn người phụ nữ thì ngại ngùng, sau khi xin lỗi hai người Phương Tinh Nghị xong thì cô ta liền kéo người đàn ông vội vàng đi khỏi.
Phương Tinh Nghị sau đó gọi một cô tiếp viên hàng không đến, nhờ cô ấy lau dọn toilet một lát.
Nãy giờ Dương Yến vẫn luôn bị tay anh bịt mắt lại, trước mắt cô chỉ thấy những mảng đen kịt, cô lại không dám nói gì. Nhưng sau khi nghe thấy anh gọi tiếp viên hàng không đến, cô liền vội vàng nói: “Nếu người đã đi rồi thì anh buông tay ra đi.”
Sau khi nhìn thấy lại ánh sáng, Dương Yến bình ổn tâm lý một cái rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Cô thật chả hiểu nỗi, đi máy bay có hai tiếng đồng hồ mà lại có người cũng không nhịn được, làm bậy ngay tại nhà vệ sinh nữa chứ, nhưng mà hành động của Phương Tinh Nghị lúc nãy đã bảo vệ cô rất tốt a.
Nữ tiếp viên hàng không bước ra ngoài: “Thưa cô, cô có thể dùng toilet rồi.”
Dương Yến gật đầu: “Cảm ơn.”
Trong phòng vệ sinh, sau khi Dương Yến rửa tay xong, cô cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang áp sát bên rìa bồn rửa tay của mình, trông nó có chút nhô nhô, đáy lòng Dương Yến giật mình.
Bụng bầu đã rõ như vậy rồi sao?
Lúc nãy cô cứ nằm trên ghế sofa ăn đồ ăn, còn Phương Tinh Nghị ở bên cạnh cô có nhìn ra không vậy?
Nhưng khi Dương Yến nhớ tới lúc Phương Tinh Nghị nhìn cô, biểu tình của anh cũng chẳng có gì bất thường cả, thế là cô suy đoán anh vẫn chưa biết gì nên liền yên tâm trở lại. Cô chỉnh sửa quần áo một lát rồi mở cửa nhà vệ sinh.
.........