"... Anh Ngự cũng xảy ra chuyện."
Lục Văn Thù lập tức quay đầu lại nhìn trợ lý Tư, ánh mắt cũng thay đổi: "Anh có ý gì?"
Trợ lý Tư ghé bên tai anh ta nói thầm vài câu.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lục Văn Thù trầm hơn, giữa lông mày mang theo một vẻ buồn rầu.
Anh ta hung tợn trợn mắt nhìn Dương Yến, lại dùng lực hất cô ra: "Dương Yến, chờ tôi trở về sẽ lại tìm cô tính sổ!"
Dương Yến đột nhiên bị quăng nên không kịp chuẩn bị, lại không chống đỡ được lảo đảo nghiêng ngả bổ nhào vào trên bàn làm việc.
Bụng vừa đúng đụng vào góc nhọn của bàn, đau tới mức hít một hơi lạnh.
Trợ lý Tư cuống quít chạy tới dìu cô: "Cô Dương cô không sao chứ?"
Bụng Dương Yến vẫn đang dán ở góc bàn.
Trợ lý Tư chú ý thấy bụng cô hơi nhô to ra, ngẩn người.
Qua mấy giây sau, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh ta khiếp sợ nhìn về phía Dương Yến: "Dương, cô Dương, cô..."
"Tôi không sao." Dương Yến hất tay của anh ta ra, từ từ đứng lên.
Một hồi lâu sau, đau đớn kia mới dần dần tiêu tan.
Dương Yến nói sang chuyện khác: "Anh nói rõ một chút, tại sao anh Ngự và Tịnh Hòa lại gặp chuyện không may vậy?"
"Việc này... haiz, chờ sau khi lên trên xe tôi sẽ nói cho cô Dương." Trợ lý Tư không hỏi chuyện bụng cô mà sắc mặt nghiêm túc nói: "Bây giờ cô cần đi tới Tống thị với tôi một chuyến."
"Được." Sau khi ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, Dương Yến cũng không dám trì hoãn.
Cô cho trợ lý bị Lục Văn Thù đá nghỉ, sau khi sắp xếp xong mấy chuyện khác liền đi theo trợ lý Tư.
Trên đường đi tới Tống thị, trợ lý Tư đem mọi chuyện nói hết cho Dương Yến.
Thì ra ba Ngự không hề bị thương, là bà Ngự vì muốn lừa gạt Ngự Văn Đình đi XL châu Á nên bà ta đã bịa ra lời nói dối để ba Ngự giúp mình, chờ Ngự Văn Đình vừa đến XL châu Á thì đem anh ấy bắt giam lại.
Lúc Ngự Văn Đình đi XL châu Á cũng không mang theo người, tất cả người ở bên kia đều là người của ba Ngự nên không có chút sức chống cự nào. Về sau, bà Ngự đem con gái của cấp trên đưa đến chỗ Ngự Văn Đình, còn hạ thuốc anh ấy.
Mười ngày trước, con gái của cấp trên bà ta kiểm tra đã mang thai.
Bà Ngự biết liền đi XL châu Á, Tống Tịnh Hòa cũng biết.
Bà Ngự rất quý cháu trai bảo bối chưa ra đời này, sợ Tống Tịnh Hòa sẽ ra tay đối với đứa bé của Vu Tư Thuần nên tìm người ra tay với Tống Tịnh Hòa, giả tạo thành một vụ tai nạn xe cộ.
Tống Tịnh Hòa không chết tại chỗ nhưng cũng chỉ còn lại một chút hơi tàn, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.
Lượng tin tức quá lớn, Dương Yến nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, thật lâu vẫn không thể tiêu hóa.
Một hồi lâu sau, Dương Yến mới nói: "Bà Ngự còn có chút đạo đức nào hay không? Đây chính là con trai ruột của bà ta mà!"
Trợ lý Tư vừa lại xe vừa thở dài: "Cô Dương, cô cũng biết cô Tống Tịnh Hòa là con gái riêng, bà Ngự vẫn luôn rất ghét cô ấy, biết cô ấy và anh Ngự hợp lại làm sao có thể ngồi yên được?"
"Vậy cũng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy được!" Dương Yến sầm mặt lại, cắn răng nói: "Lại còn đem người phụ nữ khác đưa tới trước mặt anh Ngự, còn để cô ta mang thai..."
Lúc Tống Tịnh Hòa biết chuyện Vu Tư Thuần mang thai, sợ là cả người cũng hỏng mất.
Cô ấy và anh Ngự tách ra gần năm năm, thật vất vả mới quay lại được.
Một nhà ba người còn chưa qua được mấy ngày tốt lành, người phụ nữ khác có đứa bé của Ngự Văn Đình, chuyện này cô ấy làm sao tiếp nhận cho được?
Nếu như Trường Bình cũng biết việc này...
Nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, Dương Yến lập tức hỏi trợ lý Tư: "Phương Tinh Nghị bây giờ đang ở XL châu Á à? Anh ấy có hay gọi điện thoại cho Trường Bình không, nói cho cậu bé biết chuyện này chưa?"
"Tổng giám đốc Phương sẽ không nói." Trợ lý Tư nói.
"Cậu chủ Trường Bình còn nhỏ, Tổng giám đốc Phương sẽ không đem cậu bé kéo vào đâu. Tổng giám đốc Phương đang suy nghĩ biện pháp cứu anh Ngự."
"Vậy là tốt rồi." Dương Yến thở phào một hơi: "Vậy tôi sẽ mau chóng đi làm hộ chiếu... "
"Không cần đâu cô Dương, khả năng cô không thể ra nước ngoài được."
Dương Yến sững sờ: "Có ý gì? Là anh ấy không cho tôi qua đó, hay là sao? "
"Cô cũng biết, cô Tống Tịnh Hòa là cổ đông toàn quyền khống chế Tống thị, sau khi cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ ở XL châu Á, hôm sau chuyện này liền bị hội đồng quản trị của Tống thị biết được, lòng người bàng hoàng."
Trợ lý Tư nói tiếp: "Ba Tống muốn mượn danh nghĩa là cha đẻ của cô Tống Tịnh Hòa thu gom cổ phần trong tay cô ấy lãnh đạo Tống thị một lần nữa, hôm nay ông ta tổ chức họp ban giám đốc muốn thông báo chuyện này."
"Con gái ông ta còn chưa có chết mà đã muốn đoạt cổ phần của cô ấy, đúng là buồn nôn!" Dương Yến lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Nếu như Tịnh Hòa không đem Tống thị nắm bắt tới tay, chắc cả đời đều phải nhìn sắc mặt ông ta!"
"Cô Dương cô đừng lo lắng, trước lúc cô Tống Tịnh Hòa ra nước ngoài đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện ở nước ngoài liền đem toàn bộ cổ phần Tống thị trong tay tặng hết cho cô."
"Cái gì?" Dương Yến kinh ngạc: "Vì sao lại tặng cho tôi, tôi chỉ là một người ngoài..."
Trợ lý Tư nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là cô Tống Tịnh Hòa rất tin tưởng cô."
"Lúc mở tài liệu ra và nhìn thấy nội dung trong đó, tôi cũng bị dọa cho nhảy dựng, về sau ngẫm lại, ngoại trừ Tổng giám đốc Phương, người cô ấy có thể tin tưởng và cũng có năng lực quản lý Tống thị thì chỉ có cô Dương mà thôi."
"Vì sao cô ấy không đem Tống thị giao cho Tổng giám đốc Phương?"
"Có thể là thấy Tổng giám đốc Phương quá bận bịu nên không muốn phiền phức ngài ấy, cũng có khả năng..." Trợ lý Tư đưa ra phân tích của mình: "Cô Dương là người mà trong lòng cô Tống Tịnh Hòa không có người thứ hai, cô ấy chỉ muốn đem Tống thị giao cho cô."
Dương Yến chưa từng được bạn bè tin tưởng như thế nên nhất thời không biết phải nói cái gì, "Nhưng năng lực của tôi chưa bằng cô ấy được."
Trợ lý Tư nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nói: "Cô Dương, cô thế nhưng là học trò của Tổng giám đốc Phương đấy, hiện tại còn là Phó tổng của một công ty, cô không được thì còn ai được?"
"Chó má, ai là học trò của anh ta!"Gương mặt xinh đẹp của Dương Yến trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lái xe đi, đừng nhắc tới anh ta nữa!"
"..."
Haiz, tính tình cô Dương này cùng Tổng giám đốc Phương thật sự là giống nhau.
Lúc trợ lý Tư và Dương Yến đuổi tới phòng họp của Tống thị, cuộc họp cũng đã tiến hành được một nửa.
Mọi người nhao nhao hướng mắt nhìn về phía bọn họ.
Ba Tống nhận ra trợ lý Tư trước, ánh mắt phát lạnh, không vui nói: "Trợ lý Tư, đây là Tống thị, hôm nay Tống thị cũng đang họp, anh cứ xông vào như vậy là có ý gì?"
"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Trợ lý Tư nhã nhặn cười, một bên dẫn Dương Yến tiến đến: "Lần này là tôi chịu sự ủy thác của Tổng giám đốc Tống Tống Tịnh Hòa đến thay cô ấy xử lý một ít chuyện."
Một thành viên hội đồng quản trị nói: "Anh cũng đừng giả vờ nữa, Tổng giám đốc Tống xảy ra chuyện ở nước ngoài chúng tôi đều biết cả rồi."
"Cô ấy còn đang ở bệnh viện mà có thể ủy thác cho anh đến đây làm việc được sao?"
"Ừm, mọi người tin tức đúng là nhanh nhẹn." Trợ lý Tư gật đầu, xuất ra một phần tài liệu để lên trên bàn: "Nhưng việc này Tổng giám đốc Tống đã ủy thác cho tôi trước khi ra nước ngoài rồi."
Ba Tống ngồi ở vị trí chủ vị cầm tài liệu lên xem.
Chỉ liếc qua nội dung tài liệu mấy cái, ba Tống liền nổi giận xông tới trước mặt trợ lý Tư quát lên: "Vớ vẩn! Tôi là ba của Tịnh Hòa, nó xảy ra chuyện cổ phần nên do tôi đại diện, sao có thể giao cho một người ngoài!"
"Không rõ, tôi đây cũng không biết." Trợ lý Tư khách sáo trả lời: "Nhưng chỗ cổ phần này chính tay Tổng giám đốc Tống ký tên, có hiệu lực trước pháp luật."
Anh ta lại bổ sung một câu: "Nếu ngài Tống lo lắng, tôi có thể gọi luật sư La tới. Liên quan tới chuyện cổ phần, Tổng giám đốc Tống cũng đã nói qua với luật sư La."
Tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia, các thành viên trong hội đồng quản trị từng người từng người truyền tay nhau xem.
Sau khi xem xong, thành viên hội đồng quản trị và ba Tống đều có phản ứng, không tiếp nhận cách làm này của Tống Tịnh Hòa.
"Tổng giám đốc Tống xảy ra chuyện, cổ phần trong tay nên do ba đẻ của cô ấy quản lý."
"Đúng vậy, sao có thể để một người ngoài tới quản lý Tống thị được? Chúng tôi không đồng ý!"
"..."