“Tôi thấy anh rất phấn khích.” Phương Tinh Nghị khẽ nói: “Sao rồi, cậu có dự tính rồi sao?”
“Không không, tôi chỉ nói suy nghĩ của mình thôi.” Trợ lí Tư lập tức phủ định: “Quan điểm của tôi và cô Dương không giống nhau, nên làm sao có khả năng tiến đến mối quan hệ khác chứ?”
Nói rồi trợ lí Tư đưa tệp tài liệu trên tay qua cho Phương Tinh Nghị: “Giám đốc, đây là thư kí mới bên bộ phần nhân sự mới tuyển dụng, cô ấy tên là Cao Mỹ Hy, tốt nghiệp ngành luật của đại học Columbia.”
“Tốt nghiệp ngành luật mà lại đi làm thư kí sao?” Phương Tinh Nghị có chút ngạc nhiên, nói rồi lật hồ sơ ra xem. “Quốc tịch Nhật Bản?”
Trợ lí Tư: “Đúng vậy. Tôi đã điều tra qua xuất thân của cô ấy. Mẹ cô ấy là người nước Z, gia đình cũng không mấy khá giả. Lúc trước cô ấy làm việc ở New York, là công ty trước giới thiệu cô ấy đến tập đoàn chúng ta làm việc.”
“Tôi đã xem báo cáo công việc của cô ấy trong khoảng thời gian này, kết quả rất tốt. Điều quan trọng là cô ấy có thể làm trụ cột cho bộ phận thư kí. Nếu như giám đốc cảm thấy được thì tôi sẽ lập tức kí hợp đồng.” Trợ lí Tư nói thêm.
Phương Tinh Nghị đọc kĩ hồ sơ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Kí kết đi, thế nhưng chỉ để cô ta quản lí công việc trong nước. Còn các hạng mục ở New York và những việc quan trọng khác thì anh hãy phụ trách.”
Trợ Lí Tư: “Vâng, tôi hiểu.”
Trợ lí Tư chắc chắn đa tìm hiểu rất kĩ rồi mới đưa lên cho Phương Tinh Nghị. Vì thế Phương Tinh Nghị phải rà soát kĩ cũng là điều đương nhiên. Nhưng dù sao cô ta cũng là người tốt nghiệp ngành luật, đã vậy lại là quốc tịch Nhật Bản.
- -
Dương yến nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ban này của Phương Tinh Nghị, mặt cô bỗng nóng bừng.
Tại sao cô luôn nghĩ về anh ta cơ chứ?
Lăn lội mãi cô mới dần chìm vào giấc ngủ. Vừa chợp mắt chưa lâu, trợ lí Tư đã đến gõ cửa phòng: “Cô Dương, đã tới lúc xuất phát rồi, cô mau thu dọn hành lí.”
Dương Yến nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xong xuôi cô đi xuống dưới tầng với trợ lí Tư. Có hai chiếc xe lớn đậu ở bên ngoài khách sạn. Bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một người đàn ông cao lớn, to khỏe, khuôn mặt sắc lạnh.
Do trước đây đã tiếp xúc qua với Trần Khang nên vừa nhìn, Dương Yến đã đoán được hai người họ là vệ sĩ. Dù nghề nghiệp giống với Trần Khang, nhưng trông hai người đàn ông cao lớn ấy lại khá đáng sợ, hai người họ trông đằng đằng sát khí.
Dương Yến khẽ hỏi trợ lí Tư: “Báo hoa và sói xám có đi cùng không?”
“Sói xám tối nay phải canh chừng cô Tưởng. Còn báo hoa thì phải gác đêm.” Trợ lí Tư giải thích thêm: “Ngày mai khi có người tới thì bọn họ sẽ đi đường khác để tới gặp hai người.”
Nghĩ tới sự nổi loạn của Tưởng Song Kỳ, Dương Yến lắc đầu nói: “Tôi nghĩ vệ sĩ của cô Tưởng không được tốt lắm.”
“Người vệ sĩ lần này của cô Tưởng đã là người thứ ba mươi ba rồi. Nghe nói người vệ sĩ lần này nấu cơm ngon nên Tưởng Song Kỳ mới giữ cậu ấy lại.”
“Vậy thì cậu ấy đúng là đáng thương, còn phải nấu cơm cho cô ta ăn nữa.” Dương Yến cười nói.
Nói chuyện phiếm mấy câu rồi Dương Yến lấy giấy bút từ trong túi ra viết, viết xong cô đưa cho trợ lí Tư: “Anh giúp tôi mua ít đồ này, ngày mai bảo họ mang qua cho tôi.”
Trợ lí Tư cầm lấy xem rồi cất đi: “Được. Giám đốc đã đợi rất lâu rồi, cô Dương mau lên xe đi.”
“Được, đều nhờ anh vậy.”
Dương Yến vừa đến, người đàn ông cao to đã lập tức giúp cô mở cửa xe. Nói lời cảm ơn xong cô liền bám vào tay cửa leo lên xe, ngồi bên cạnh Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị mặc một chiếc áo choàng đen mỏng ở bên ngoài trông vô cùng phong độ. Thấy Dương Yến lên xe, anh hỏi: “Đã nói chuyện xong chưa?”
Dương Yến: “Ừm, xong rồi. Là tôi nhờ trợ lí Tư giúp tôi mua một số đồ.”
Phương Tinh Nghị không nói gì, lặng lẽ ra hiệu cho tài xế cho xe chạy. Hai chiếc xe lớn nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn. Trong xe không khí vô cùng yên ắng, ngoài tiếng xe chạy ra thì không bất cứ âm thanh nào khác.
Dương Yến cảm thấy hơi tẻ nhạt. Cô liền mở điện thoại xem video đã tải xuống trước đó. Khi xem được một nửa thì xe chuyển hướng rẽ vào đường khác. Có vẻ như đường không được bằng phẳng nên xe trở nên rung lắc. Dương Yến cảm thấy buồn ngủ, cô tắt điện thoại rồi dần dần ngủ thiếp đi. Nhưng do địa hình xấu nên chiếc xe cứ liên tục rung lắc làm điện thoại của cô rơi xuống. Không những vậy, người cô bị nghiêng về phía Phương Tinh Nghị rồi ngả vào người anh.
Phương Tinh Nghị vừa giải quyết xong một tập tài liệu liền thấy vai mình nặng trĩu. Thì ra là Dương Yến đã ngả vào vai anh. Anh nhẹ nhàng dùng tay đỡ đầu của cô ấy đặt lên ghế. Nhưng xe lại rung mạnh, cả người của Dương Yến đổ nhoài về phía Phương Tinh Nghị, người cô nằm hẳn lên đùi anh.
“…”
Dương Yến đang ngủ say nên không hề biết gì, cô tìm một chỗ thoải mái để dựa rồi tiếp tục ngủ. Phương Tinh Nghị nhìn thấy bộ dạng ngủ say, há hốc mồm của Dương Yến lại cảm thấy rất thoải mái, dường như mọi phiền muộn của công việc đều tan biến. Phương Tinh Nghị liền khẽ đỡ đầu cô đặt lên tay của anh ngủ. Cô gái này đúng là ngốc mà.
Khi Dương Yến tỉnh dậy thì xe đã không còn sóc nữa. Từ chỗ cô có thể nhìn thấy cằm của Phương Tinh Nghị. Cô giật mình, vội vàng ngồi dậy. Nhìn thấy vệt nước nhỏ rơi trên quần của Phương Tinh Nghị, Dương Yến ấp úng: “Tại sao giảm đốc không đẩy tôi ra ạ?”
“Đẩy ra, cô lại dựa vào.” Phương Tinh Nghị thản nhiên đáp rồi lấy khăn giấy lau chỗ nước dãi của Dương Yến rớt trên quần.
Thấy vậy, mặt Dương Yến đỏ bừng bừng vì ngại.
Dương Yến lấy một ít đồ ăn vặt trong túi ra ăn. Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính dường như xe đã ra khỏi trung tâm thành phố. Cô hỏi Phương Tinh Nghị thì biết được xe đã ra khỏi thành phố từ ba tiếng trước.
Mười lăm phút sau thì hai chiếc xe dừng lại ở một ngõ nhỏ. Ngồi trên xe lâu cảm thấy khó chịu, Dương Yến liền xuống xe hít thở không khí. Cô thấy lạ khi hai bên đường không có lấy bóng cây xanh, tất cả đều là thực vật sống ở nơi khô cằn. Nếu phóng tầm mắt ra xa thì sẽ nhìn thấy một ngọn núi rất cao.
Không lâu sau, Dương Yến cảm thấy mặt đất như rung chuyển khi bỗng có sáu chiếc xe hãng giống xe cô ngồi tiến đến gần. Dù cùng là một hãng nhưng vẻ ngoài của các xe không giống nhau. Bên ngoài xe được bao bọc kĩ đến mức đạn cũng thể lọt qua.
Trần Khang bước xuống từ chiếc xe đầu tiền.
“Chào cô Dương.” Nói rồi anh đưa cho Dương Yến một chiếc hộp: “Trước khi tới trợ lí Tư có nhờ tôi gửi cô.”
“Cảm ơn anh.” Dương Yến đỡ lấy chiếc hộp.
Cô nhìn phía sau Trần Khang rồi hỏi: “Tại sao lại chỉ có mình anh? Sói xám không đến sao?”
Trần Khang đáp: “Cậu ấy hiện tại chưa đến được. Cô Tưởng ngủ quên nên lỡ mất chuyến bay vào sáng sớm, vì thế đã phải chuyển sang buổi chiều và buộc cậu ấy phải đưa ra sân bay.”
Dương Yến cắn môi. Độc đoán đúng là từ thích hợp để miêu tả tính cách của Tưởng Song Kỳ.
“Cô Dương, có phải là cô có ý với cậu ấy?” Trần Khang hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Dương Yến phủ nhận: “Lúc trước chẳng phải anh nói tài nghệ bắn súng của anh ấy rất cừ sao. Vì thế nên tôi tò mò không biết cậu ta trông như thế nào.”
“Cô Dương không phải thất vọng. Chắc chắn ngày mai cậu ấy sẽ đến, cô nhất định sẽ nhìn thấy!”
“Vậy sao?”
Phương Tinh Nghị ngồi trên xe nghe được cuộc nói chuyện của hai liền cảm thấy có chút ồn ào. Đặc biệt là câu nói của Trần Khang làm anh cảm thấy khó chịu liền cau mày nhìn ra ngoài xe.