• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giấc mơ không hề đẹp, nhưng may mắn là cũng không đến mức mất ngủ.

 

Lâm Hiến vốn nghĩ rằng đêm đầu tiên chuyển nhà, cậu có thể ngủ một giấc thật ngon. Nhưng đời đâu như mơ, cậu đành phải thất vọng.

 

Trong sự yên tĩnh tuyệt đối của đêm khuya, một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, đánh thức Lâm Hiến khỏi giấc ngủ say.

 

Theo các nhà nghiên cứu khoa học , khi con người đang ngủ, các tế bào trong cơ thể sẽ tăng tốc thay thế. Quá trình này sinh ra một lượng lớn khí hydro, khiến cơ thể ở trạng thái "dễ bùng nổ."

 

Nói ngắn gọn, lúc này Lâm Hiến chỉ muốn "phát nổ." (tức giận)

 

Tiếng bước chân ngày càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.

 

Trong cơn hoảng hốt, cậu cảm thấy âm thanh đó đến từ rất gần, như thể chỉ ở ngay bên ngoài cửa phòng ngủ.

 

—— Có ai đó đang chạy bộ trong phòng khách?!

 

—— Là trộm ư?!

 

Trong lúc hoảng loạn, cậu nghĩ đến đủ thứ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Dù có là trộm, thì kẻ đó cũng quá liều lĩnh, dám chạy bộ trong nhà người khác vào giữa đêm khuya thế này. Hoặc là, mọi chuyện chẳng hợp lý chút nào.

 

Nhưng rồi, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu cậu:

 

—— Chẳng lẽ trộm muốn giết người diệt khẩu? Vì thế mới dám trắng trợn như vậy?

 

Nghĩ đến đây, Lâm Hiến rón rén rút điện thoại từ dưới gối, chui vào chăn và gọi báo cảnh sát.

 

Kết quả, Thẩm Hạc – hàng xóm sát vách – bị cảnh sát đập cửa đánh thức giữa đêm.

 

Cảnh sát tỷ tỷ, với vẻ mặt hòa nhã nhưng nghiêm nghị, nhắc nhở Lâm Hiến:

 

“Em trai, báo tin giả là không đúng đâu nhé. Sau này không được làm vậy nữa, biết chưa? Nếu còn lặp lại, có khả năng sẽ bị xử lý hành chính đấy.”

 

Dù giọng nói dịu dàng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Có lẽ vì Lâm Hiến trông vừa nhỏ nhắn vừa ngoan ngoãn, da trắng trẻo, khuôn mặt lại lộ vẻ căng thẳng áy náy, khiến người khác không nỡ lớn tiếng trách mắng.

 

Lâm Hiến xấu hổ gật đầu, thành khẩn nhận lỗi:

 

“Có lẽ là do em chưa quen nhà mới, lại vừa viết tiểu thuyết kinh dị trước khi đi ngủ. Cũng có thể do em mơ hồ trong giấc ngủ. Xin lỗi chị cảnh sát, đã làm phiền mọi người, thật sự ngại quá.”

 

Mãi đến 2 giờ sáng, sau khi mọi chuyện lắng xuống, Lâm Hiến mới về nhà.

 

Vừa mở cửa, cậu đã nghe tiếng cửa căn hộ bên cạnh cũng mở ra.

 

Thẩm Hạc, mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, dựa nghiêng người vào khung cửa nhìn về phía cậu.

 

Điều khiến Lâm Hiến ngạc nhiên là anh ấy không ngồi xe lăn, mà đứng trên chân phải, chống hờ vào nền nhà.

 

Lúc này, cậu mới nhận ra, hóa ra chân trái của Thẩm Hạc bị thương, vì thế anh ấy mới phải dùng xe lăn.

 

Đôi mắt Thẩm Hạc thâm quầng, rõ ràng là bị mất ngủ.

 

Và nguyên nhân mất ngủ…

 

“Ta nghe được có người đập cửa. Có chuyện gì vậy?” – Thẩm Hạc nhướn mày hỏi, giọng trầm thấp nhưng không giấu được vẻ khó chịu.

 

Quả nhiên, tiếng ồn vừa rồi đã đánh thức anh ấy.

 

Trong lòng Lâm Hiến tràn ngập áy náy, giọng nói cũng trở nên nhỏ xíu, thiếu tự tin:

 

“Xin lỗi Thẩm tiên sinh, đã làm phiền anh. Lúc nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách nên đã gọi cảnh sát.”

 

“Cánh cửa là do cảnh sát đá văng.”

 

Thẩm Hạc nhướng cao một bên mày, hỏi tiếp:

 

“Vậy kết quả điều tra thế nào?”

 

Lâm Hiến cúi gằm mặt, giọng lí nhí như tiếng muỗi:

 

“Kết quả là… là do tôi tưởng tượng.”

 

Nhìn bộ dạng cúi đầu như đà điểu của cậu, khóe miệng Thẩm Hạc khẽ nhếch lên. Anh rút điện thoại ra, hỏi:

 

“Số điện thoại của cậu?”

 

“Hả?” – Lâm Hiến ngẩn người, chưa kịp phản ứng.

 

“Số điện thoại của cậu là gì?” – Thẩm Hạc nhắc lại.

 

Lâm Hiến ngơ ngác trả lời: “À… 1**********.”

 

Sau khi lưu lại số của cậu, Thẩm Hạc ấn nút gọi. Lập tức, điện thoại trong túi áo của Lâm Hiến rung lên.

 

Tiếng chuông vang lên, trong khi giọng nói trầm ấm, trưởng thành và bình tĩnh của Thẩm Hạc vang vọng qua hành lang:

 

“Sau này có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi trước. Gần đây tôi luôn ở nhà.”

 

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại mang đến cho Lâm Hiến cảm giác an toàn đến lạ.

 

Cậu đã có một giấc ngủ ngon đến tận sáng.

 

Không một giấc mơ.

 

Dù mới nằm xuống lúc 2 giờ sáng, nhưng sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ, cậu đã tự nhiên tỉnh dậy.

 

Rời giường, cơ thể cậu không hề mệt mỏi hay khó chịu. Có lẽ đêm qua cậu đã rơi vào trạng thái giấc ngủ sâu mà người ta vẫn thường nhắc đến trong truyền thuyết.

 

Nhớ đến lời nói tối qua của Thẩm Hạc, cảm giác an toàn mà nó mang lại khiến cậu muốn cảm ơn anh thật tử tế.

 

Lâm Hiến bật dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

 

Hôm qua, cậu nhận ra rằng Thẩm Hạc thích ăn thịt hơn rau. Vì thế, hôm nay cậu quyết định làm hoành thánh. Sau khi nấu xong, cậu thêm một chút giấm, dầu mè, và một ít hành lá thái nhỏ lên trên. Rau thơm được cậu để riêng trong một đĩa nhỏ, sợ rằng Thẩm Hạc không thích ăn.

 

Trước khi gõ cửa, cậu chợt nhớ đến quầng thâm trên mắt Thẩm Hạc mà mình đã thấy tối qua. Lo lắng anh không ngủ đủ giấc, cậu quyết định quay lại phòng và gửi tin nhắn trước, đồng thời tìm kiếm tài khoản WeChat của anh.

 

■Shen

 

WeChat của Thẩm Hạc có tên là Shen, hình đại diện là một tấm ảnh đen tuyền. Nhìn qua trông vô cùng nghiêm túc.

 

Sau khi gửi lời kết bạn, cậu nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức.

 

【Đáng tin cậy Thẩm tiên sinh: Tôi thức rồi. Có chuyện gì vậy?】

 

Cái tên "Đáng tin cậy Thẩm tiên sinh" là cách mà Lâm Hiến lưu số điện thoại của anh.

 

Cậu trả lời: “Thẩm tiên sinh, anh có thể đồng ý kết bạn WeChat với tôi được không? Được chứ?”

 

Chỉ vài giây sau, yêu cầu được chấp nhận, và cả hai đã có thể nhắn tin qua lại.

 

Lâm Hiến lập tức gửi một bức ảnh hoành thánh vừa nấu kèm tin nhắn:

 

【Lâm Hiến (? ̄?  ̄?): Hoành thánh.jpg】

 

【Lâm Hiến (? ̄?  ̄?): Thẩm tiên sinh đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì qua đây, tôi làm hoành thánh!】

 

【Lâm Hiến (? ̄?  ̄?): Thẩm tiên sinh thật đáng tin cậy, mang lại cảm giác an toàn cực kỳ! Nhờ có anh mà tôi ngủ rất ngon

đêm qua. Cảm ơn anh nhiều lắm!】

 

Phía bên kia, Thẩm Hạc trả lời đơn giản:

 

【■Shen: Được rồi, cậu vào đi, tôi sẽ mở cửa.】

 

【■Shen: Không cần cảm ơn.】

 

Nhận được tin nhắn, Lâm Hiến nhanh chóng mang hoành thánh qua phòng bên cạnh.

 

Căn hộ của Thẩm Hạc có kết cấu tương tự như phòng cậu, cũng là hai phòng một sảnh, với phong cách trang trí gần giống

nhau.

 

Vừa mở cửa, cậu đã thấy Thẩm Hạc ngồi trên xe lăn.

 

“Thẩm tiên sinh có thích ăn rau thơm không?” – Cậu vừa đặt bát hoành thánh lên bàn vừa hỏi.

 

“Không thích.”

 

“May quá, tôi cũng không thích ăn rau thơm!” – Lâm Hiến gật đầu đồng tình. “Nhưng hồi còn đi học, ở căng tin trường món nào cũng có rau thơm, nên tôi đã luyện được kỹ năng nhặt rau thơm siêu nhanh, siêu chuẩn!”

 

Cứ thế, cậu vô thức nói rất nhiều.

 

Thẩm Hạc là người duy nhất cậu tiếp xúc lâu nhất kể từ khi xuyên không đến đây. Trên người anh toát ra vẻ trưởng thành, đáng tin cậy, khiến cậu cảm thấy ấm áp và an toàn. Hai bữa ăn cùng Thẩm Hạc, dù chỉ đơn giản thôi, nhưng đã mang lại cho cậu sự ấm áp mà cậu đã không cảm nhận được từ rất lâu.

 

Thẩm Hạc yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ trả lời.

 

Đối với anh, sự ấm áp này cũng hiếm có và khó tìm.

 

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Hiến trở về nhà. Tiếng nước chảy róc rách từ trong bếp khiến cậu khựng lại.

 

Ngẩn người trong giây lát, cậu vội chạy vào bếp và tắt vòi nước. Nước đã tràn ra ngoài, làm ướt sàn bếp không ít.

 

Sau khi dùng cây lau nhà dọn sạch sẽ, cậu có chút ảo não tự trách: “Mình quên tắt vòi nước sao?”

 

Nhớ lại bài học từ đêm qua khi viết tiểu thuyết đến mức sinh ra ảo giác, Lâm Hiến quyết định thay đổi: “Ban ngày sẽ viết, tối ngủ sớm, sáng dậy sớm. Phải giữ thói quen sinh hoạt lành mạnh.”

 

Nghĩ là làm, cậu đi vào thư phòng để bắt đầu viết. Nhưng lạ thay, chiếc laptop không thấy đâu.

 

“Sao lại thế này chứ?” – Lâm Hiến bĩu môi, bực bội lẩm bẩm. “Rõ ràng tối qua mình đặt nó trên bàn mà?”

 

Cậu lục tung cả căn phòng, lật từng góc một, nhưng vẫn không thấy máy tính đâu.

 

Càng tìm, cậu càng cảm thấy khó chịu. Dường như kể từ khi chuyển đến đây, mọi thứ đều không được như ý muốn. Chỉ có việc quen biết Thẩm Hạc là niềm vui duy nhất.

 

“Hay mình mơ màng lúc ngủ, mang nó vào phòng ngủ?”

 

Đúng lúc đó, một tiếng “Cạch” vang lên. Lâm Hiến ngẩng đầu nhìn, thì ra cửa thư phòng bị gió thổi đóng lại.

 

Gió đêm lùa qua bức màn, làm nó khẽ tung bay. Những quyển sách trên bàn cũng bị thổi đến mức từng trang lật mở.

 

Lâm Hiến không để ý lắm, đứng dậy định đi tìm máy tính trong phòng khách hoặc phòng ngủ. Nhưng khi cậu định mở cửa, tay nắm cửa bỗng không nhúc nhích.

 

“Gì đây?”

 

Cửa thư phòng bị kẹt.

 

Lâm Hiến cau mày, cảm thấy có chút xui xẻo. Không còn cách nào khác, cậu định gọi thợ sửa khóa.

 

Nhưng trước khi bấm số, cậu chợt nghĩ đến Thẩm Hạc ở cách vách.

 

“Nếu anh ấy có thể mở cửa từ bên ngoài, mình không cần phải gọi thợ sửa làm gì.”

 

So với việc làm phiền người xa lạ, nhờ cậy hàng xóm đáng tin vẫn dễ chịu hơn.

 

Do dự một chút, Lâm Hiến quyết định gọi cho Thẩm Hạc.

 

“Thẩm tiên sinh, anh đang ở nhà chứ?” – Cậu hỏi, giọng có chút rụt rè.

 

“Tôi ở nhà. Có chuyện gì sao?” – Giọng nói trầm thấp, lãnh đạm của Thẩm Hạc truyền qua điện thoại, như thể đang thì thầm bên tai cậu. Điều này khiến tai của Lâm Hiến bất giác đỏ lên.

 

“À, ờ… cửa thư phòng của tôi bị kẹt rồi. Anh có thể sang giúp tôi mở cửa từ bên ngoài được không?” – Cậu ngập ngừng, cảm giác ngại ngùng khiến lời nói trở nên lắp bắp.

 

“Được.” – Thẩm Hạc trả lời ngắn gọn nhưng dứt khoát.

 

Một lát sau, qua điện thoại vang lên tiếng mở cửa. Chắc hẳn là Thẩm Hạc đã vào nhà.

 

“Cửa chính nhà cậu có mã không?” – Anh hỏi.

 

“Mật mã là ******.” – Lâm Hiến trả lời.

 

Không lâu sau, tay nắm cửa thư phòng bắt đầu chuyển động, rồi cửa từ từ được mở ra.

 

Lâm Hiến thở phào nhẹ nhõm, vui mừng chạy đến giữ cửa lại, đồng thời dùng một chiếc ghế để chặn cửa, tránh bị kẹt thêm lần nữa.

 

“Cảm ơn Thẩm tiên sinh nhiều lắm, lại làm phiền anh rồi. Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào!”

 

“Không có gì phiền cả.” – Thẩm Hạc ngừng một chút rồi nói thêm: “Đồ ăn cậu nấu rất ngon.”

 

Lời khen bất ngờ khiến khóe miệng Lâm Hiến cong lên. Trong lòng cậu tràn đầy niềm vui, liền hào hứng mời mọc:

 

“Thẩm tiên sinh, nếu anh không chê, sau này ăn cơm cùng tôi luôn nhé! Tôi cũng không thích ăn một mình.”

 

Nói xong, cậu trông mong nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

 

“Ừ.” – Thẩm Hạc gật đầu đồng ý. Sau đó, anh lấy điện thoại ra, chuyển một khoản tiền qua WeChat.

 

“Đây là tiền cơm.”

 

Lâm Hiến nhìn số tiền, cảm thấy hơi choáng. Khoản này thật sự quá nhiều, khiến cậu không muốn nhận.

 

Nhưng nghĩ lại, cậu thuê chỗ này trong một năm, sau này sẽ không phải trả thêm khoản nào nữa. Nghĩ vậy, cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn.

 

Hơn nữa, có thể dùng số tiền này để mua nguyên liệu nấu ăn tốt hơn cho Thẩm tiên sinh, dù sao nhìn anh ấy có vẻ như sở hữu một cái dạ dày “khó chiều”.

 

“Nếu vậy, tôi xin nhận. Nhưng số tiền này, một tháng chắc không dùng hết. Khi nào dùng xong, tôi sẽ hỏi lại anh để bổ sung tiếp, được không?”

 

Thẩm Hạc chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

 

Sau khi tiễn Thẩm Hạc rời đi, Lâm Hiến tiếp tục tìm chiếc laptop bị thất lạc.

 

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy nó trong phòng ngủ.

 

Lâm Hiến thở phào, tự nhủ: quả nhiên là tối qua mình mơ màng mang vào đây...

 

******

 

 

【Tô Triết bị trói chặt trên ghế, mí mắt bị lột ra, buộc phải đối diện với màn hình TV trước mặt.

 

Trên màn hình là đoạn băng nguyền rủa đang được phát lại.

 

Hôm nay, trên đường về nhà, cậu bị tập kích. Khi tỉnh lại trong một nhà nghỉ xa lạ, cậu mới phát hiện kẻ tập kích không ai khác chính là những người bạn học cũ.

 

Ước chừng có hơn mười người, hợp mưu bắt cóc cậu. Mục đích không phải vì tiền bạc, mà vì sự ghen ghét.

 

Ghen ghét việc Tô Triết là người duy nhất không tham gia trò chơi thử thách gan dạ, cũng là người duy nhất vẫn giữ được sự bình thản, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà không phải chịu đựng nỗi sợ hãi như họ.

 

Dựa vào cái gì chứ?

 

Nếu họ đã định rơi vào địa ngục, thì trước khi xuống đó, họ phải kéo theo người may mắn như Tô Triết vào vực sâu.

 

Tô Triết nhìn chằm chằm vào đoạn băng, mặt không chút biểu cảm. Nhưng mỗi khi cậu cố gắng rời mắt đi, lập tức có người dùng dao nhỏ đâm vào đùi cậu, ép buộc cậu phải làm theo.

 

Bị dao đâm một lần, cậu nhận ra mình không thể trốn tránh đoạn băng này, nên dứt khoát nhìn thẳng vào màn hình.

 

Nhưng máu chảy ra dường như kích thích con quỷ ẩn sâu trong lòng mỗi người. Ngay cả khi cậu không dời mắt, con dao nhỏ vẫn không ngừng đâm xuống.

 

—— Là vì phát tiết, hay để thỏa mãn dục vọng biến thái của họ, điều này giờ đây không còn quan trọng nữa.

 

Tô Triết chỉ cảm thấy bi ai. Cậu như quay lại thời trung học, khi bị người khác dúi đầu vào bồn cầu và dội nước lạnh lên người. Cũng bất lực, tuyệt vọng và chỉ biết khóc cầu xin.

 

Cậu đã trốn tránh suốt những năm qua, vậy mà cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

 

Những năm tháng cuộc đời cậu như một vòng tròn khép kín, quay đi quay lại, rồi cuối cùng cũng đưa cậu trở về điểm xuất phát.

 

Trong lúc tâm trí rối bời, cậu nhớ đến một cô gái luôn mỉm cười dịu dàng đã từng an ủi và động viên cậu. Nhưng cô ấy đã biến mất không dấu vết.

 

Cậu không có đủ dũng khí để phản kháng như lời cô ấy từng khuyên nhủ, nhưng suốt những năm qua, vào những đêm yên tĩnh, cậu luôn nhớ đến những lời nói của cô.

 

Ánh mắt vô hồn của cậu hướng về màn hình TV, nơi đang chiếu một đoạn hình ảnh kỳ quái.

 

Một cô gái mặc váy trắng, mái tóc xõa dài che gần hết khuôn mặt, đang chải tóc trước màn hình. Trên cánh tay cô đầy những vết bầm tím.

 

Màn hình chuyển sang cảnh những kẻ đang đứng cười điên loạn, ra lệnh cho cô gái múa thoát y.

 

Cô gái do dự, nhưng rồi bắt đầu cởi từng món đồ trên người. Chỉ có vài món: áo, giày, vớ, nội y, và cuối cùng là quần lót.

 

Khi cô hoàn toàn trần truồng, một người phụ nữ bất ngờ xông vào, túm lấy tóc cô và mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục. Sau đó, người phụ nữ vung tay tát cô liên tục.

 

Cô gái vừa giãy giụa, vừa khóc lóc cầu xin tha thứ trong tuyệt vọng.

 

Màn hình lại chuyển cảnh. Lần này, góc quay nằm sát mặt đất.

 

Khắp nơi đều là máu. Cách đó không xa, cô gái nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt mở to vô hồn, ngực đã không còn phập phồng.

 

“Mày cũng đã xem đoạn băng đó rồi, giống như bọn tao thôi, ha ha ha…”

 

Nghe những lời nói mang ý cười và đồng cảm của họ, Tô Triết chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng.

 

“A đúng rồi, cô gái trong đoạn băng đó là ai nhỉ?”

 

“Ai mà biết được, nhìn không rõ lắm.”

 

“Là nữ sinh bỏ học hồi xưa ở trường chúng ta, tên Dư Trân Trân gì đó.”

 

“Xì, thì ra đi làm cái nghề đó à. Đã chết rồi mà cũng không yên ổn!”】

 

 

Đang lúc Lâm Hiến hứng thú viết câu chuyện kinh dị của mình, đồng hồ báo thức vang lên.

 

Đó là chuông báo mà cậu đã đặt trước, nhắc nhở rằng đã đến giờ nấu cơm trưa.

 

Lâm Hiến nhanh chóng lưu lại bản thảo, gửi nó lên app tiểu thuyết và cài đặt thời gian đăng tự động. Sau đó, cậu rời khỏi bàn làm việc để vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

 

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Lâm Hiến lập tức nghe thấy âm thanh nước chảy trong phòng bếp.

 

Cậu vội vàng chạy vào, nhanh chóng tắt vòi nước.

 

Chưa kịp thở phào, cảm giác bất an lại trỗi dậy.

 

Rõ ràng cậu nhớ mình đã khóa kỹ vòi nước trước đó.

 

Có những lúc, càng cố suy nghĩ kỹ, mọi thứ lại càng trở nên đáng sợ.

 

Nhưng bộ não con người thật kỳ lạ.

 

Càng muốn lờ đi, cảm giác bất an trong lòng lại thúc đẩy não bộ suy nghĩ nhiều hơn, nhanh hơn.

 

Lâm Hiến nhớ rất rõ, lần này cậu đã khóa vòi nước thật cẩn thận. Nhưng giờ đây, nó lại bị ai đó vặn mở, như một trò đùa ác ý.

 

Liên tưởng đến âm thanh chạy bộ trong phòng khách đêm qua – nửa thật nửa ảo – và cả chiếc laptop mãi mới tìm thấy, tất cả những điều này chỉ càng khiến mọi thứ trở nên kỳ bí hơn.

 

Trong nhà, có người khác.

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bám chặt lấy tâm trí cậu, không thể xua đi.

 

Nhớ lại khi vừa tiễn Thẩm Hạc ra khỏi cửa, cậu còn chưa nghe thấy tiếng nước trong bếp.

 

Chỉ sau khi cậu vào phòng ngủ, liệu có kẻ nào đã lẻn vào nhà và vặn mở vòi nước?

 

Tên đó đã rời đi, hay vẫn đang trốn trong nhà?

 

Nếu còn trốn, thì hắn có thể đang ẩn nấp ở đâu?

 

Căn hộ này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh.

 

Cậu đã ở trong phòng ngủ suốt từ nãy. Hiện tại, phòng bếp không có ai, phòng khách thì trống trải, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.

 

Vậy nếu còn ai đó, họ chỉ có thể trốn trong thư phòng hoặc nhà vệ sinh.

 

Nhưng cửa thư phòng luôn mở toang, một chiếc ghế tựa còn chặn ngay góc tường.

 

Bên trong, ngoài kệ sách và bàn làm việc, chẳng còn chỗ nào để trốn.

 

Lâm Hiến nhón chân, cẩn thận nhìn vào trong thư phòng. Sau khi chắc chắn không có ai, cậu hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi tiến về phía nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK