• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, Minh Tễ bắt đầu giới thiệu các em của mình với Lâm Hiến.


 

Đầu tiên là đệ đệ ruột của anh, Minh Tiêu, cũng chính là người hôm qua đã thay anh bắn kiệu và tham gia lễ bái đường. So với em út Minh Lôi đang được nhũ mẫu ôm bên cạnh, Minh Tiêu trông hoạt bát hơn hẳn. Cậu nhóc nhanh chóng tiến đến gần Lâm Hiến, vui vẻ nói:

“Đại tẩu, cứ gọi em là Tiểu Tiêu được rồi. Tẩu  thật xinh đẹp !”


 

Minh Tễ liền kéo Minh Tiêu khỏi Lâm Hiến, lấy ra một miếng ngọc bội, nói:

“Tiểu Tiêu, đây là quà gặp mặt mà đại tẩu tặng cho em.”


 

Nhưng Minh Tiêu nhanh chóng né khỏi tay anh, chạy về phía Lâm Hiến, cười toe toét nói:

“Oa, đại tẩu, ngọc bội này đẹp thật đấy! Sau này ngày nào em cũng sẽ đeo nó!”


 

Một cậu nhóc  đáng yêu thế này thì ai mà không thích được? Lâm Hiến tất nhiên rất thích, cậu xoa đầu Minh Tiêu, mỉm cười đáp lại.


 

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——”


 

Tiếng ho đột ngột vang lên từ phía sau khiến Lâm Hiến vội vàng thu lại nụ cười. Cậu xoay người, lo lắng nói:

“Mau uống nước đi!” Vừa nói, cậu vừa đưa nước cho Minh Tễ, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng giúp anh.


 

Minh Tễ cúi đầu, liếc Minh Tiêu một cái bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng cậu nhóc không hiểu được ánh nhìn đó, chỉ cảm thấy hơi sợ.


 

“Được rồi, Tiểu Tiêu, về chỗ ngồi đi. Đây là muội muội Minh Phi.” Minh Tễ nói, sau đó đưa cho Minh Phi một cây trâm ngọc.


 

Minh Phi có chút ngượng ngùng, cười e thẹn với Lâm Hiến. Cô nhận cây trâm, đồng thời đáp lễ bằng một chiếc túi tiền, nói:

“Cảm ơn đại tẩu, đây là túi tiền do muội tự tay thêu.”


 

Lâm Hiến cầm lấy chiếc túi, nhìn hoa sen và cá chép được thêu trên đó, không ngừng tán thưởng:

“Muội thêu thật sự rất đẹp!”


Minh Tễ suy nghĩ một chút rồi giới thiệu tiếp:

“Đây là em út của anh, Minh Lôi.”


 

Nhũ mẫu bế Minh Lôi tới gần, nhưng cậu bé không tỏ vẻ gì, chỉ nghiêng đầu tựa vào vai bà, chẳng thèm để ý đến ai. Nhũ mẫu liền thay cậu giơ tay nhận quà.


 

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người, Minh Lôi đột nhiên giật lấy miếng ngọc bội từ tay nhũ mẫu, rồi vung tay ném thẳng về phía Lâm Hiến.


 

“A!”


 

Vài tiếng kinh hô đồng loạt vang lên. Lâm Hiến không kịp phản ứng, chỉ có thể nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận cú ném.


 

Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Minh Tễ - dù là người bệnh - lại phản ứng nhanh nhất. Anh vung tay áo, chắn miếng ngọc bội.


 

“Bốp ——”


 

Miếng ngọc bội vỡ tan thành từng mảnh, không gian lập tức trở nên im lặng.


 

Lâm Hiến mở mắt, vô thức tiến lại gần Minh Tễ hơn, cảm thấy người này dường như mang đến cho cậu một cảm giác an toàn kỳ lạ.


 

“Ha ha ha, tiểu Lôi lại nghịch ngợm.”


 

Minh phụ – thoạt nhìn là người hiền từ và hiểu lẽ - không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười xòa bỏ qua hành vi vô lý của Minh Lôi.


 

Vương thị thì nhíu mày, ra hiệu cho nhũ mẫu bế Minh Lôi đi. Nhưng cậu bé vừa rồi còn bướng bỉnh, lúc này lại im lặng lạ thường, không khóc, không quấy, ngoan ngoãn để nhũ mẫu ôm ra ngoài.


 

Minh phụ cười nói:

“Sắc trời cũng không còn sớm, tất cả quay về nghỉ ngơi đi. A Tễ sức khỏe không tốt, sau này không cần ngày nào cũng tới thỉnh an. Hãy ở bên chăm sóc A Tễ cho tốt.”


 

Vở diễn sáng sớm kết thúc, Lâm Hiến thở phào nhẹ nhõm khi trở về phòng. Cậu ngồi xuống ghế, thở dài:

“Không cần đi thỉnh an mỗi ngày, thật là quá tốt!”


 

Ngoài chuyện này, thứ khiến cậu vui vẻ nhất có lẽ là phong bao đỏ từ Minh phụ.


 

“Em út của anh thật sự thật phá’!” Lâm Hiến vẫn còn sợ khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi. Miếng ngọc bội không phải là đồ nhựa, mà là ngọc thật, nếu ném trúng mặt thì không biết hậu quả sẽ thế nào… Chắc chắn là rất đau!


 

“Tam đệ từ nhỏ đã tính tình thất thường, khó nắm bắt.” Minh Tễ nói, không hề bênh vực Minh Lôi, thái độ rõ ràng là không thích người em này.


 

Anh không muốn nhắc thêm về chuyện không vui, liền chuyển chủ đề:

“Em có đói bụng không?”


 

Lâm Hiến nhìn anh, ánh mắt ngập tràn khát vọng với đồ ăn, không cần nói cũng đủ hiểu.


 

Minh Tễ ra lệnh cho hạ nhân mang bữa sáng lên.


 

Khi những món cháo nóng hổi và các đĩa điểm tâm được bày trên bàn, Lâm Hiến không kìm được mà nuốt nước miếng. Nhìn những món ăn đẹp mắt, mùi thơm quyến rũ, cậu cảm thấy mọi nỗi ấm ức vì chuyện xung hỉ đều tan biến.


 

Thật sự rất ngon!


 

Khi dùng đũa gắp thức ăn, lòng bàn tay nhói lên một cơn đau. Lâm Hiến liền nhớ tới chuyện bị Vương thị véo, lập tức nói:

“Mẹ kế của anh hôm nay véo tôi, tôi nghĩ bà ấy đã biết tôi là nam.”


 

Cậu cẩn thận kể lại biểu cảm của Vương thị lúc đó. Minh Tễ nhìn vào lòng bàn tay sưng đỏ của cậu, trong lòng dâng lên cơn giận vô cớ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói thấp trầm:

“Chuyện hôn sự của anh đều do bà ấy một tay sắp xếp.”


 

Minh Tễ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sưng. Không đợi cậu rụt tay lại, anh hỏi:

“Em nói em mất trí nhớ, có khả năng nào em không phải con ruột của cha mẹ em không? Tay em không giống tay người từng làm việc nặng. Tóc em cũng bóng mượt, không giống tóc của người xuất thân nghèo khó.”


 

Lâm Hiến nghe vậy liền suy nghĩ, vô thức sờ lên vết thương trên đầu, cảm thấy nhói đau.


 

Đúng rồi, vết thương trên đầu mình… là từ đâu mà có?

 

————-
Hồi môn, còn được gọi là “về nhà thăm bố mẹ”, là lần đầu tiên cô dâu mới trở về nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn. Theo phong tục, việc này thường diễn ra vào ngày thứ ba sau hôn lễ.


 

Sáng sớm hôm đó, Lâm Hiến đã bị gọi dậy. Bởi vì đại dương thôn cách Minh phủ khá xa, từ trấn Vương Linh đi xe ngựa phải mất gần hai canh giờ. Theo quy định, hồi môn cần hoàn thành trước buổi trưa, nên cậu phải lên đường từ rất sớm.


 

Trước cửa lớn Minh phủ, Lâm Hiến ngồi trong xe ngựa, vén màn nhìn ra ngoài, vẫy tay chào Minh Tễ.


 

Minh Tễ hỏi, giọng mang chút lo lắng:

“Thật sự không cần anh cùng em trở về sao?”


 

Trong lòng anh đầy những cảm xúc phức tạp. Anh lo rằng Lâm Hiến sẽ nhân cơ hội này bỏ trốn, không bao giờ trở lại, nhưng đồng thời cũng sợ rằng cậu sẽ bị người khác cười nhạo nếu đi một mình.


 

Anh không thể phủ nhận, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi bên nhau, anh đã bị Lâm Hiến cuốn hút.


 

Lâm Hiến nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Không cần đâu, anh mau trở về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe quan trọng hơn. Chờ khi anh khỏe lại, anh muốn đi đâu, tôi sẽ đi cùng anh.”


 

Điều này không phải lời nói đùa. Với tình trạng hiện tại của Minh Tễ, anh ho khan sau mỗi vài câu nói, đi được vài bước đã lảo đảo, phải dựa vào thuốc để duy trì sức khỏe. Nếu cùng cậu xuất phát, chắc chắn anh sẽ phải nằm liệt giường khi trở về.


 

“Được.” Nghe những lời quan tâm đầy chân thành, Minh Tễ khẽ cong khóe môi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. Anh lặng lẽ đứng nhìn xe ngựa rời đi.


 

Trong đoàn người hộ tống xe ngựa, một người hầu kín đáo quay đầu nhìn Minh Tễ. Ánh mắt của hắn gặp ánh mắt anh. Minh Tễ không biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Người hầu như hiểu được ý ngầm, lập tức quay lại đội ngũ.


 

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức không ai nhận ra.


 

“Khụ khụ khụ khụ ——”


 

Khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, Minh Tễ cuối cùng không thể nhịn được nữa, cơn ho dữ dội bộc phát.


 

Lấy khăn tay ra lau miệng, ánh mắt anh thoáng chùng xuống khi thấy vệt máu trên khăn.


 

Thân thể này, liệu có thể khỏe lại được không?


 

Anh không chắc mình có thể vượt qua được bệnh tật. Nhưng  thế nào đi nữa, dùnếu không thể bồi Lâm Hiến đi khắp non sông gấm vóc, anh cũng tuyệt đối không để cậu rời xa mình.


Trước khi cuộc đời Minh Tễ đi đến hồi kết, Lâm Hiến phải luôn ở bên cạnh anh.


 

Anh tuyệt đối sẽ không để cậu rời xa mình.


——-

Bên trong xe ngựa, ghế ngồi được lót rất nhiều lớp thảm dày, vừa mềm mại vừa êm ái. Xe chạy với tốc độ chậm, không hề xóc nảy.


 

Lâm Hiến ngồi trong xe, cảm thấy có chút nhàm chán, liền tiện tay lật tìm trong xe. Cậu phát hiện một ngăn bí mật bên dưới, bên trong có trà, hạt dưa, đậu phộng, mứt hoa quả cùng vài quyển sách.


 

Cậu thản nhiên ăn uống, đồng thời tò mò mở ra một quyển sách.


 

Quyển sách mang tựa đề 《Đúng như cố nhân hồn về》. Nội dung kể về câu chuyện tình yêu giữa một thư sinh và một nữ quỷ, khá tương tự với kịch bản 《Thiến nữ u hồn》.


 

Mặc dù Lâm Hiến thấy nội dung có chút cũ kỹ, lại thêm phần văn ngôn và chữ phồn thể khiến việc đọc khá khó khăn, nhưng không thể phủ nhận, đây là cách tiêu khiển không tệ để giết thời gian.


 

Khi lật đến những trang cuối, thấy một vài chỗ bị quăn góc, Lâm Hiến không nhịn được cười.


 

Đây chắc chắn là xe ngựa của Minh Tễ, bởi vì anh ít khi dùng đến nên những quyển sách này vẫn còn trong xe.


 

Cậu không khỏi bật cười khi nghĩ: Không ngờ Minh Tễ lại thích đọc những cuốn truyện tình cảm như thế này.


 

“Đại thiếu phu nhân, phía trước chính là thôn Đại Dương.”


 

Nghe thấy giọng báo từ bên ngoài, Lâm Hiến xoa mắt, cất quyển sách vào ngăn kéo, sau đó vén màn xe nhìn ra ngoài.


 

Trước mặt cậu là thôn Đại Dương, bao quanh bởi một con sông nhỏ rộng hai ba mét. Để vào thôn, cần phải băng qua một cây cầu đá.


 

Tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên:


 

“Hì hì hì!”

“Ha ha ha!”

“Ôi, đừng hắt nước vào ta!”


 

Lâm Hiến nhìn ra, thấy mấy đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi đang chơi đùa bên bờ sông, nơi nước cạn.


 

Tuy nhiên, ánh mắt tinh tường của cậu nhanh chóng nhận ra, cách chỗ những đứa trẻ không xa, có một con rắn xanh đang bơi càng lúc càng gần.


 

Cậu vội vàng kêu lên:

“Nơi đó có rắn! Ai biết bắt rắn không? Mau đuổi nó đi hoặc đưa mấy đứa nhỏ lên bờ!”


 

Một người hầu cao lớn lập tức lao tới cây cầu, nhảy thẳng xuống sông, bọt nước bắn tung tóe cao hơn cả mét.


 

Mấy đứa trẻ bị động tĩnh làm giật mình, tò mò nhìn về phía cây cầu.


 

Người hầu cởi áo ngoài, nhanh chóng tiến về phía con rắn. Chỉ với vài động tác gọn gàng, anh ta đã bắt được con rắn. Sau đó, anh ta bơi tới chỗ những đứa trẻ, đưa chúng lên bờ an toàn trước khi quay lại.


 

“Đại thiếu phu nhân, ba đứa trẻ đều an toàn rồi.”


 

“Ba đứa?” Lâm Hiến ngạc nhiên hỏi, ánh mắt tìm kiếm bên bờ sông. Quả nhiên, chỉ có ba đứa trẻ ướt sũng đang đứng đó.


 

Cậu rùng mình một cái, bản năng ngẩng đầu nhìn trời.


 

Ánh mặt trời sáng rực, chiếu xuống dòng nước sông trong vắt, tạo thành những tia sáng lấp lánh. Sóng nước phản chiếu lấp loáng, thỉnh thoảng có vài áng mây trắng trôi qua, để lại những bóng râm nhỏ trên mặt sông.


 

Nhưng nhìn kỹ lại, bên bờ sông chỉ có ba đứa trẻ.


 

“Có lẽ mình nhìn nhầm rồi…” Lâm Hiến lẩm bẩm.


 

“Đại thiếu phu nhân, con rắn này xử lý thế nào?”


 

Nhìn con rắn đang vặn vẹo trong chiếc túi vải, Lâm Hiến bất giác nghĩ đến Tiểu Thanh trong truyện Bạch xà truyện, liền thuận miệng nói:

“Thả đi, nhớ tìm chỗ xa một chút rồi mới thả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK