• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương trước phần cuối hơi nhầm nha, khúc cuối cùng là một cô gái nhìn minh tinh trong tivi và muốn được như vậy chứ không phải Lâm Hiến.

 

_________

 

 

Hôm nay, như thường lệ, Lâm Hiến ra ngoài vào buổi trưa để gặp Bùi Càn. Khi cả hai đang ngồi trong một quán cà phê, Lâm Hiến bất chợt cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng dán chặt lên mình.

 

Cậu đưa mắt tìm kiếm và nhận ra một người đàn ông đeo kính râm đang đứng ngoài cửa sổ, cách không xa chỗ ngồi. Khi thấy Lâm Hiến nhìn mình, người đàn ông ấy không hề tỏ ra lúng túng mà ngược lại, lập tức tiến thẳng về phía quán cà phê.

 

Lâm Hiến là người hướng nội, đặc biệt ngại giao tiếp với người lạ. Thấy người kia đẩy cửa kính bước vào và hướng thẳng tới mình, cậu cuống quýt gọi Bùi Càn:“Bùi Càn!”

 

Nghe thấy, Bùi Càn nhanh chóng đặt khay phục vụ xuống bàn khách, đi thẳng tới bên cạnh Lâm Hiến.

 

Khi đối mặt với người đeo kính râm, Bùi Càn thoáng nhíu mày, cảm giác người này có điều gì đó không bình thường.

 

Từ người đàn ông tỏa ra một loại khí chất kỳ lạ khiến Bùi Càn không khỏi cảnh giác.

 

Người đeo kính râm dường như không quan tâm đến ánh mắt dò xét của Bùi Càn, mà lại tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá anh. Sau đó, ông ta nở một nụ cười:“Chào hai cậu, tôi là quản lý thẩm mỹ viện Hoa Dung Duyệt Mạo. Tôi muốn mời các cậu tới tham quan viện của chúng tôi.”

 

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho Lâm Hiến và Bùi Càn.

 

Bùi Càn định từ chối, nhưng người đàn ông nhanh chóng lên tiếng trước:“Chàng trai này,” ông ta nhìn Bùi Càn, “cậu đang làm phục vụ ở quán cà phê đúng không? Hiện tại, viện thẩm mỹ của chúng tôi đang tuyển nhân viên lễ tân. Với gương mặt của cậu, chắc chắn không thành vấn đề. Lương sẽ cao hơn hẳn công việc hiện tại. Cậu có muốn cân nhắc không?”

 

Bùi Càn khựng lại. Hiện tại, điều anh cần nhất chính là tiền.

 

Dù đã biến thành lệ quỷ với sức mạnh siêu nhiên, anh vẫn phải sống và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền trang trải.

 

Cậu hỏi:“Nhưng tôi chỉ làm được nửa tháng nữa thôi, vì sắp đến kỳ khai giảng rồi.”

 

“Cậu là sinh viên? Trường nào vậy?”

 

“Hoa Hồng.”

 

Người đàn ông nghe xong, nụ cười càng thêm rạng rỡ nhưng không giải thích gì thêm. Ông ta chỉ lắc tay:“Không sao cả. Nếu cậu không thể làm lâu dài, chúng tôi có thể sắp xếp chụp ảnh quảng cáo. Một bức ảnh có giá 1.000 nhân dân tệ, cậu thấy thế nào?”

 

Bùi Càn thoáng động lòng. Anh nghĩ rằng, dù có rủi ro nào xảy ra tại nơi đó, cũng không ngăn cản được mình kiếm tiền.

 

Lâm Hiến cầm tấm danh thiếp, tò mò hỏi:“Quan Thanh từng làm đẹp ở viện của các anh sao?”

 

Đây đã là lần thứ ba cậu nghe đến cái tên Hoa Dung Duyệt Mạo. Nhất là khi nơi này còn được nhắc đến trên các bản tin. Sự tò mò lấn át sự cảnh giác, cậu tạm thời phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông.

 

“Đúng vậy,” người kia đáp. “Cậu cũng có thể đến tham quan. Thẩm mỹ viện của chúng tôi áp dụng chế độ đặt lịch trước, chỉ những khách hàng mua dịch vụ mới được vào. Nhưng nếu cậu có danh thiếp của tôi, cậu sẽ được miễn phí tham quan.”

 

Lâm Hiến có chút phân vân. Thấy vậy, người đàn ông nói thêm:“Cậu có ngoại hình đẹp như vậy, dù không làm đẹp cũng có thể trở thành người mẫu quảng bá cho viện của chúng tôi. Hơn nữa, tham quan hoàn toàn miễn phí. Cậu còn có cơ hội gặp các minh tinh nổi tiếng và xin chữ ký.”

 

Đôi mắt Lâm Hiến sáng lên. Cậu nói:

“Làm người mẫu thì không cần đâu, nhưng tôi muốn đến xem thử. Ừm... Ở đó thật sự có minh tinh sao?”

 

Người đàn ông, tên trên danh thiếp là Quý Cùng, mỉm cười:“Ha ha, điều này tôi không thể tiết lộ. Chúng tôi có chính sách bảo mật thông tin khách hàng. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, 70% khách hàng của viện đều là người trong giới giải trí. Tôi tin cậu sẽ không thất vọng.”

 

**

 

Khi trở về nhà dùng cơm tối, Lâm Hiến hào hứng nói với Bùi Càn:“Thẩm mỹ viện Hoa Dung Duyệt Mạo, tớ muốn đến xem thử. Cậu có đi cùng không?”

 

Bùi Càn nhíu mày:“Cậu nhất định phải đi sao?”

 

“Sao vậy?” Lâm Hiến thắc mắc.

 

“Không có gì. Khi nào đi?”

 

Dù cảm thấy người đàn ông kia rất kỳ lạ, nhưng Bùi Càn tự tin rằng mình có thể bảo vệ Lâm Hiến an toàn.

 

“Chắc mấy ngày tới. Cậu không định đi làm thêm ở đó sao? Thế thì phải tranh thủ sớm đi xem.”

 

“Được, ngày mai tớ sẽ xin nghỉ với quản lý.”

 

**

 

Thẩm mỹ viện Hoa Dung Duyệt Mạo nằm ở khu chợ hoa ngoại ô thành phố. Khuôn viên thẩm mỹ viện rộng lớn như một tòa trang viên sang trọng.

 

Tòa nhà chính có màu trắng tinh khiết, không vương một vết tạp sắc, dưới ánh mặt trời, những tấm kính xanh lục ánh lên vẻ rực rỡ lấp lánh.

 

Mọi người ra vào nơi này đều mang một phong thái riêng biệt, như những bông hoa kiêu sa: người thì như phù dung thanh tao, người lại giống mẫu đơn phú quý, cũng có kẻ tựa lan u cốc, hay tựa tuyết tùng mạnh mẽ trong ngày lạnh giá...

 

Ngay cả các nhân viên lễ tân cũng đều có vẻ ngoài xuất chúng, mỗi người một nét riêng, làm cho Lâm Hiến vừa hoa mắt vừa liên tưởng đến một từ: trăm hoa đua nở.

 

“Xin chào, hai vị muốn tham quan trước hay chụp ảnh trước ạ?”

 

Quầy lễ tân có tám nhân viên, bốn nam bốn nữ, ai cũng sở hữu ngoại hình ấn tượng.

 

Lâm Hiến nắm tay Bùi Càn, cười nói:“Chúng tôi đi cùng nhau nhé.”

 

Bùi Càn đáp một tiếng, sau đó quay sang lễ tân:“Chụp ảnh trước.”

 

Buổi chụp ảnh kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Trong lúc đó, nhờ khuôn mặt sắc sảo, Lâm Hiến còn bị nhiếp ảnh gia đề nghị chụp thêm một bức.

 

“Ai, không đâu!” Lâm Hiến vội vàng xua tay, kiên quyết từ chối:“Tôi không muốn ảnh chụp của mình bị người khác nhìn ngắm đâu.”

 

Thực ra, đó chỉ là cách cậu dùng che giấu nỗi sợ giao tiếp của mình!

 

Dù vậy, nhiếp ảnh gia vẫn ưu ái dành cho cậu những lời khen ngợi. Trong thời gian chờ đợi, Lâm Hiến luôn bận rộn với đồ ăn thức uống, chẳng chịu ngồi yên.

 

Sau buổi chụp ảnh, cả hai được nhân viên dẫn đi tham quan khuôn viên thẩm mỹ viện. Lâm Hiến háo hức nhất là muốn được nhìn thấy các ngôi sao nổi tiếng và khu nhà kính trồng hoa.

 

Không ngoài mong đợi, họ thực sự gặp một người nổi tiếng – La Bằng, một diễn viên hạng B và cũng là người thủ vai nam số 4 trong bộ phim “Ngày Mai Phi Thăng”.

 

Ngoài đời, La Bằng trông còn đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều. Lâm Hiến phấn khích chạy tới xin chữ ký, sau đó quay về thì thầm với Bùi Càn:“Xem ra thẩm mỹ viện này thật sự lợi hại đấy. Tôi suýt nữa không nhận ra La Bằng! Da của anh ấy còn đẹp hơn hẳn lần xuất hiện trong buổi phỏng vấn trước đây.”

 

Bùi Càn mỉm cười, nhéo nhẹ má Lâm Hiến:“Cậu không cần phải ngưỡng mộ đâu. Cậu đẹp nhất rồi.”

 

Lâm Hiến đắc ý đáp:“Đúng đúng, mắt thẩm mỹ của cậu rất chuẩn. Tớ thực sự là thiên sinh lệ chất.” (trời sinh đã đẹp)

 

Điều này Lâm Hiến hoàn toàn thừa nhận. Từ khi xuyên không, mỗi lần soi gương, Cậu đều ngỡ ngàng trước khuôn mặt đẹp hoàn hảo của chính mình, đến mức không dám tin đó là thật.

 

---

 

Các sản phẩm của Hoa Dung Duyệt Mạo đều được chiết xuất từ tinh hoa của thực vật. Theo sách giới thiệu tại quầy lễ tân, thẩm mỹ viện sở hữu nhiều nhà kính trồng hoa, nơi nuôi dưỡng những loài thực vật hiếm và khó vận chuyển để luôn sẵn sàng sử dụng trong bất kỳ trường hợp nào.

 

Khu nhà kính nằm ở phía sau thẩm mỹ viện, muốn đến đó phải băng qua một con đường gỗ nhỏ. Hai bên đường là một rừng mai nở rộ, sắc hồng điểm tuyết trắng, đẹp đến nao lòng.

 

Lâm Hiến nghiêng đầu nói với Bùi Càn:“Cậu thấy giống chuyến du lịch không?”

 

Bùi Càn mỉm cười:“Giống. Sau này nếu cậu muốn đi đâu, chúng ta có thể cùng nhau đi. Nhưng phải chờ đến kỳ nghỉ hoặc khi cậu tốt nghiệp.”

 

Lâm Hiến nheo mắt, vui vẻ đáp:“Tuyệt quá! Tớ có rất nhiều nơi muốn đến!”

 

Nhà kính trồng hoa rất rộng lớn, bên trong nhiệt độ cao. Ngay khi bước vào, một luồng hơi nóng ập vào khiến cả hai cảm thấy ngột ngạt. Đặc biệt là khu vực trồng các loài hoa nhiệt đới, nơi yêu cầu điều kiện sinh trưởng khắt khe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK