• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, Võ Minh liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hiến rồi giải thích:"Khụ, không phải tôi không muốn giúp Bùi Càn, thật sự là cô gái kia cũng thuộc diện khó khăn. Tôi không biết phải giúp ai."

 

Lâm Hiến chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt hờ hững như không mấy quan tâm.

 

Dù sao cậu cũng mới đến, không thân thiết gì với Bùi Càn. Vừa rồi chỉ là tiện tay giúp một chút mà thôi.

 

Tuy vậy, trong lòng cậu vẫn có chút thay đổi về hình tượng của Bùi Càn. Không còn là một người đàn ông lôi thôi, mà là một cậu trai nhỏ đáng thương đang bị cuộc sống đẩy vào đường cùng.

 

Cả hai không trở về phòng học ngay, vì Võ Minh đề nghị đi dạo một vòng quanh trường. Lâm Hiến cũng tò mò nên thuận ý theo.

 

Sau khi được Võ Minh giới thiệu sơ lược về công dụng của từng tòa nhà, cuối cùng cậu dẫn Lâm Hiến đến thư viện. Với vẻ mặt đầy tự hào, Võ Minh nói:"Thư viện của trường mình là thư viện lớn thứ hai ở thành phố Chợ Hoa, chỉ nhỏ hơn thư viện trung tâm một chút thôi."

 

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhưng Trường học Hoa Hồng không cấm học sinh sử dụng thư viện vào thời gian này, chỉ cần tuân thủ quy định và không gây ồn ào.

 

Những dãy kệ sách xếp thẳng tắp, sách được sắp đặt gọn gàng, nhiều màu sắc. Phía cuối là khu đọc sách, với bàn ghế được bày biện ngăn nắp. Hiện tại đã có một nửa chỗ ngồi kín người.

 

"Giờ thì người còn ít, chứ đến kỳ thi thì chật kín luôn. Có hôm đến muộn là không còn chỗ ngồi đâu." Võ Minh hạ giọng nói, không dám làm phiền bầu không khí yên tĩnh của thư viện.

 

Thư viện yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách và tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mọi người hoặc tập trung đọc sách, hoặc im lặng đi dọc kệ sách tìm tài liệu.

 

Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng thở dài đồng loạt vang lên khiến Lâm Hiến hơi nhíu mày, quay sang nhìn về phía những bóng người tụ lại gần nhau.

 

May thay, nhóm người ấy cũng biết thư viện không phải nơi ồn ào, liền nhanh chóng tản ra. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục len lỏi giữa các kệ sách, tìm kiếm thứ gì đó. Động tác của họ nhanh chóng lướt qua từng dãy, khiến người ta phải nghi ngờ không biết họ có thực sự đọc được tựa sách hay không.

 

Võ Minh khẽ cười, ghé sát tai Lâm Hiến và thì thầm:"Họ đang tìm cuốn sổ nguyện vọng đấy."

 

Vừa nói xong, Võ Minh cảm giác như có một ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng vào mình. Ánh nhìn ấy tựa như một con dao sắc lạnh, cứa từng nhát lên mặt cậu ta.

 

Võ Minh hơi lùi lại, bản năng giữ khoảng cách với tai của Lâm Hiến. Nhìn theo hướng ánh mắt đó, cậu ta không thấy ai cả.

 

Lâm Hiến nhướng mày nhìn Võ Minh, vẻ mặt như đang tỏ ra hứng thú với câu chuyện, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.

 

Võ Minh gãi đầu, tự nhủ ánh mắt vừa rồi chắc chỉ là ảo giác, rồi nói tiếp:"Trường mình có một truyền thuyết. Người ta nói rằng trong thư viện này có một cuốn sổ tay. Nếu viết nguyện vọng của mình vào đó, nó chắc chắn sẽ trở thành hiện thực."

 

Lâm Hiến lắc đầu, không nhịn được mà hỏi:"Thật sự có người tin vào chuyện đó sao?"

 

Rõ ràng là điều bịa đặt mà.

 

"Sao lại không? Hồi mới vào năm nhất, tôi cũng tin sái cổ, còn chạy đi tìm. Đáng tiếc là không tìm được, có lẽ tôi không có duyên với cuốn sổ đó. Nhưng trong lúc tìm kiếm, tôi lại tình cờ tìm thấy một cuốn tiểu thuyết rất hay. Từ đó, tôi thường xuyên đến thư viện đọc sách."

 

Vừa nói, Võ Minh vừa lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

 

Lâm Hiến thầm nghĩ đây có lẽ là câu chuyện mà các giáo viên dựng lên để dụ học sinh đến thư viện.

 

Một truyền thuyết mơ hồ, một cuốn sổ thần bí với lời hứa hẹn biến ước mơ thành hiện thực – tất cả đủ để thu hút học sinh đến thư viện. Và trong lúc tìm kiếm, chắc chắn sẽ có người bị những cuốn sách hấp dẫn, từ đó đạt được mục đích cuối cùng của các giáo viên.

 

Lâm Hiến tiện tay chọn một cuốn sách về lịch sử mà cậu cảm thấy hứng thú. Nghiêng đầu nhìn qua, cậu thấy Võ Minh đang cầm một cuốn sách có tựa đề "Lệ Quỷ Thổi Ngọn Nến."

 

Cậu không khỏi nhíu mày. Đây mà cũng là sách của thư viện trường sao?

 

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiến, Võ Minh cười nói:"Ha ha, loại tiểu thuyết này chỉ có thể đọc tại chỗ, không được mượn ra ngoài đâu."

 

"Đúng là biết chiều lòng người." Lâm Hiến đáp lại một câu.

 

Cả hai đi đến khu vực đọc sách. Lâm Hiến theo thói quen chọn một góc kín đáo, ít bị chú ý.

 

Khi ngồi xuống, ánh mắt cậu bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Bùi Càn.

 

Cậu ấy đang ngồi cách cậu một ghế, ở phía bên phải.

 

'Đúng là trùng hợp.' Lâm Hiến thầm nghĩ.

 

***

Thật trùng hợp, Bùi Càn thầm nghĩ.

 

Không ngờ lại gặp được Lâm Hiến trong thư viện, Bùi Càn vội vàng lẩn ra phía sau kệ sách, len lén nhìn qua khe hở giữa các cuốn sách, quan sát dáng người thẳng tắp của cậu ấy.

 

Có lẽ vì càng để ý càng chăm chú, Bùi Càn phát hiện ra Lâm Hiến dường như rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, cậu ấy không thích bị nhìn chằm chằm.

 

Vì vậy, Bùi Càn đành trốn kỹ ở đây, cố gắng giấu đi sự nôn nóng và khát vọng trong lòng, dùng ánh mắt bình tĩnh nhất để nhẹ nhàng lướt qua hình ảnh của Lâm Hiến.

 

Mỗi lần, cậu chỉ dám nhìn một phần nhỏ trên người cậu ấy, ngắm xong lại vội dời ánh mắt đi, rồi trong đầu lặng lẽ phác họa lại. Sau đó, cậu tiếp tục ngắm nhìn phần tiếp theo.

 

Đôi lông mày dài thanh tú, đôi mắt sáng trong vắt, hàng mi đen dài cong vút...

 

Chóp mũi cao kiên nghị, đôi môi ướt át như phủ son, trên má còn có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng...

 

Từng chút, từng phần một, tất cả ghép lại trong tâm trí Bùi Càn, tạo thành dáng vẻ hoàn hảo của Lâm Hiến.

 

Đến khi nhìn thấy Võ Minh nghiêng đầu thì thầm bên tai Lâm Hiến, trong lòng Bùi Càn bất giác bùng lên một cảm giác phẫn nộ. Ánh mắt cậu lập tức chuyển hướng, trừng thẳng vào Võ Minh, không còn che giấu.

 

Trong lòng cậu thầm nghĩ, nếu như có một con dao thì tốt quá, chỗ nào Võ Minh đụng vào Lâm Hiến, cậu sẽ cắt đúng chỗ đó!

 

Cho đến khi ánh mắt giận dữ của cậu khiến Võ Minh lùi lại một bước, Bùi Càn mới nhẹ nhõm thở ra.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại bị chính ý nghĩ vừa rồi của mình làm cho hoảng sợ.

 

Đặc biệt là khi nghĩ đến đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ của Lâm Hiến, và hành động vừa rồi ở nhà ăn, khi cậu ấy đã đứng ra giúp đỡ mình.

 

Lâm Hiến chắc chắn là một người chính trực, phải không?

 

Bùi Càn thầm nghĩ. Cậu biết rõ, giữa mình và Lâm Hiến là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Nếu cậu để bản thân trở nên tồi tệ, thì sẽ càng không xứng đứng cạnh cậu ấy, càng không xứng trở thành bạn bè với cậu ấy.

 

Nhưng dù biết rõ như thế, Bùi Càn vẫn không ngăn được tia khát vọng trong lòng mình, hy vọng rằng Lâm Hiến sẽ chú ý đến cậu.

 

Sau đó, cậu cảm nhận được Lâm Hiến bước qua bên cạnh mình và ngồi xuống ngay tại chiếc bàn cách cậu chỉ một ghế.

 

Hương thơm ngọt ngào của quả cam thuộc về Lâm Hiến nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí xung quanh, khiến thân thể Bùi Càn bất giác cứng lại.

 

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy giọng của Võ Minh vang lên:"Lâm Hiến, ký túc xá của cậu được thầy cô sắp xếp ổn thỏa chưa?"

 

Lâm Hiến đáp, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng dễ nghe:"Ổn rồi, ở phòng 414."

 

"Ồ, 414 à? Ký túc xá nam sinh của lớp mình hình như được xếp ở 413, vậy chẳng phải cậu ở một mình sao?"

 

Võ Minh tỏ vẻ ngưỡng mộ:"Thật thoải mái quá, ở một mình rộng rãi mà yên tĩnh, lại không phải chịu cảnh có người ngáy làm mất ngủ."

 

414?

 

Ngón tay đang cầm sách của Bùi Càn run lên nhẹ, cậu nhớ lại những lời mà chủ nhiệm đã nói với mình trước đó.

 

Nếu cậu bắt đầu ở nội trú trong hai ngày tới, thì cứ mang hành lý chuyển thẳng vào phòng 414.

 

Lúc này, giọng nói pha chút ý cười của Lâm Hiến vang lên, dù nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng như tiếng chuông ngân:"Ừ, cũng không tệ. Tôi không thích tiếng ngáy, nghe thấy là không ngủ được."

 

Một mình ở, liệu cậu ấy có sợ không?

 

Bùi Càn thầm nghĩ.

 

Cậu đã hạ quyết tâm sẽ chuyển vào ký túc xá hôm nay. Lời nói trước đó với thầy cô rằng "gia đình không cho phép ở lại" vốn dĩ chỉ là cái cớ. Thực ra trong nhà cậu chỉ có mỗi mình cậu, lý do không ở nội trú chỉ vì tiện về nhà làm thêm mà thôi.

 

Giờ thì công việc cũng phải thay đổi lại, ít nhất là những ca sau 12 giờ đêm, cậu sẽ từ chối.

 

Bùi Càn cúi đầu, trong lòng lặng lẽ nói với Lâm Hiến:"Tôi không ngáy khi ngủ đâu."

 

Giống như một người bán hàng đang cố gắng thuyết phục khách mua sản phẩm, cậu nỗ lực kể ra ưu điểm của mình, hy vọng có thể được cậu ấy để mắt tới.

 

***

 

Đêm tự học đầu tiên, Lâm Hiến phát hiện bạn cùng bàn của mình không có mặt. Lúc này, cậu mới nhớ ra buổi sáng nay chủ nhiệm lớp đã nhắc nhở Bùi Càn nên ở lại ký túc xá của trường.

 

Hóa ra, Bùi Càn là một học sinh ngoại trú, Lâm Hiến thầm nghĩ.

 

Không hiểu tại sao, ở bên cạnh Bùi Càn lại khiến cậu có cảm giác thoải mái đến lạ thường, khác hẳn với cảm giác bức bối khi ở gần người khác.

 

Rõ ràng biết bên cạnh có người, nhưng lại cảm giác sự hiện diện đó giống như một áng mây nhẹ nhàng.

 

Áng mây lặng lẽ trôi, không gây tiếng động, cũng không làm ai chú ý, nhưng lại không thể bỏ qua.

 

Và áng mây ấy mềm mại giãn ra, khiến người ta bất giác buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.

 

Lâm Hiến ngẫm nghĩ rồi bất chợt bật cười.

 

Nếu Bùi Càn là một áng mây, thì sẽ là loại mây nào nhỉ?

 

Nghĩ đến dáng vẻ Bùi Càn buổi chiều hôm nay, khi cúi người cảm ơn mà khuôn mặt đỏ ửng đến nỗi bộ râu cũng không che giấu được, Lâm Hiến không nhịn được mà mỉm cười.

 

Cậu chắc chắn, Bùi Càn nhất định là một đám mây đáng yêu.

 

Có lẽ là mây hồng phấn... hì hì.

 

 

Khi tiết tự học buổi tối kết thúc, tất cả mọi người đều vội vàng rời khỏi phòng học, đổ ra hành lang.

 

Hành lang tầng một của khu dạy học có một bóng đèn bị hỏng, cả khu vực chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng hắt ra từ các phòng học chưa tắt đèn giúp nhìn rõ con đường.

 

Có người lén lấy điện thoại ra, bật đèn pin để chiếu sáng.

 

Tiếng ồn ào rôm rả của nhóm học sinh tụ tập năm ba người vừa đi vừa cười nói vang vọng khắp hành lang.

 

Đột nhiên, mọi người đồng loạt né sang hai bên, nhường lối cho một nhóm nữ sinh từ phía sau đi tới.

 

Lâm Hiến thầm nghĩ, “Đây là minh tinh lên sân khấu sao?”

 

“Là Sở Đình!”

 

“Giáo hoa của trường mình thật xinh đẹp!”

 

“Nghe nói cô ấy đã ký hợp đồng để làm minh tinh rồi...”

 

Lâm Hiến nghe thấy những lời bàn tán xì xào từ đám học sinh xung quanh.

 

— Thì ra thật sự là một minh tinh.

 

Sở Đình chậm rãi bước lên phía trước, nụ cười dịu dàng trên môi khi đi dọc hành lang. Cô còn chủ động chào hỏi những người quen, thoạt nhìn rất thân thiện và dễ gần.

 

Vẻ ngoài xinh đẹp kết hợp với tính cách ôn hòa khiến cô càng trở nên cuốn hút.

 

Chẳng trách lại được yêu thích đến vậy. Lâm Hiến nghĩ thầm. Chắc chắn sau này cô ấy sẽ có rất nhiều fan hâm mộ.

 

Đi phía sau Sở Đình là một nhóm nữ sinh, vừa đi vừa nói cười với cô, trông có vẻ là những người bạn thân thiết.

 

Trong số đó, người nổi bật nhất ngoài Sở Đình chính là Lý Tiêm.

 

Lý Tiêm có vóc dáng thấp bé, nước da ngăm đen, và hơi mũm mĩm – hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thanh thoát của Sở Đình. Thế nhưng, nhìn mối quan hệ giữa hai người lại không hề có khoảng cách.

 

Một chú vịt con xấu xí đi cạnh thiên nga trắng, vậy mà chẳng hề có chút tự ti.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK