Giờ Bắc Kinh, 11:51 đêm.
Lúc này, trên đường phố nội thành xe cộ thưa thớt. Thẩm Hạc lái xe trở về nhà, nhờ không gặp đèn đỏ, anh di chuyển suôn sẻ, nhanh chóng gần đến nơi.
Đột nhiên, từ khúc rẽ, một chiếc xe buýt muộn bất ngờ lao ra.
Thẩm Hạc lập tức đạp phanh, nhưng chiếc xe của anh vẫn không giảm tốc.
Phanh đã hỏng!
Trong tích tắc đó, hình ảnh Tần Tu với vẻ mặt hoảng hốt trong gara hiện lên trong đầu anh.
Thẩm Hạc vội vàng xoay tay lái, cố gắng tránh va chạm, nhưng đã quá muộn.
Khoảng cách quá gần, anh không thể tránh kịp. Hai xe va chạm mạnh, chiếc xe của Thẩm Hạc bị hất lên, lao vào bồn hoa ven đường.
Cú va chạm dữ dội khiến mảnh kính vỡ bắn tung ra, một mảnh cắt ngang mặt và cổ họng anh.
Đầu anh đập mạnh vào khung cửa bên hông, trong khi túi khí bật ra, làm anh choáng váng.
Chiếc xe buýt đâm thẳng vào cửa bên trái xe anh, khiến khung cửa bị bóp méo nghiêm trọng.
Chân trái của Thẩm Hạc bị mắc kẹt, vặn vẹo thành hình dạng méo mó, đau đớn đến mức không thể cảm nhận nổi.
Qua khóe mắt, anh lờ mờ thấy tài xế xe buýt cũng đã bất tỉnh.
Máu từ mặt, đầu và cổ anh không ngừng tuôn ra, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, tạo thành một đóa hoa đỏ thẫm.
Trong mơ hồ, anh nghe thấy tiếng xe dừng lại gần đó, có người bước xuống. Tiếng bước chân lộn xộn tiến gần, rồi lại chạy xa.
“Phanh” – tiếng cửa xe nào đó mở ra, sau đó đóng lại. Chiếc xe vừa dừng lại cũng nhanh chóng khởi động, rời đi.
Mọi âm thanh chìm vào im lặng.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Người gọi là Lâm Hiến.
Thẩm Hạc dồn toàn bộ sức lực còn lại, mở loa ngoài.
Từ cổ họng anh, một tiếng khàn khàn gian nan phát ra:
“Uy ——”
***
Từ điện thoại, tiếng khóc nức nở của Lâm Hiến truyền đến:
“Thẩm ca, ô ô ô… Thẩm ca, sinh nhật vui vẻ!”
“Em không nỡ rời xa anh!”
“Em muốn chết… Em rất sợ hãi!”
“Em không biết phải nói với anh thế nào!”
“Em… Em rất thích anh, em muốn ở bên anh!”
Lâm Hiến tuôn ra toàn bộ những lời trong lòng, như thể nếu không nói ngay lúc này, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cậu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Rõ ràng cậu là một người xuyên đến thế giới này, vừa mới bắt đầu chấp nhận nơi đây, tại sao lại không cho cậu thời gian để yêu và trân trọng người cậu quý mến?
Bên kia, khi Thẩm Hạc nghe thấy lời thổ lộ của Lâm Hiến, trái tim anh ngừng lại.
Thật sự ngừng.
Không phải là một cách nói cường điệu để diễn tả cảm xúc kích động, mà là ý nghĩa sinh lý thực sự.
Mất máu quá nhiều, não thiếu oxy, trái tim anh đã dừng đập.
Có người từng nói rằng, ngay cả khi đầu bị rơi xuống, con người vẫn có vài giây ký ức cuối cùng truyền vào não.
Vì vậy, anh vẫn nghe được toàn bộ lời nói của Lâm Hiến:
“Em sợ rằng về sau sẽ không còn được gặp lại anh nữa! Ô ô ô ——”
“A —— có quỷ đang giữ lấy chân em ——”
“Thẩm Hạc! Em thích anh!”
Ý thức mờ dần, mọi thứ như trì hoãn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh cảm thấy mình gấp gáp, lo lắng.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng miệng không thể phát ra âm thanh.
'Nếu mình chết, mình sẽ không bao giờ được gặp lại Lâm Hiến nữa…'
Rồi, Thẩm Hạc chết.
Nhưng ngay sau đó, anh mở bừng mắt.
Đôi mắt ôn nhu và trầm tĩnh của anh giờ đây tràn ngập sắc đỏ, rồi chuyển thành một màu đen sâu thẳm.
Toàn bộ vết thương trên cơ thể nhanh chóng khép lại.
Cái chân bị vặn gãy được sức mạnh vô hình bẻ lại ngay ngắn.
Thẩm Hạc cầm lấy điện thoại.
Ngay lập tức, tín hiệu trên điện thoại biến mất.
Anh thu liễm hơi thở của mình, giọng nói trầm thấp vang lên qua điện thoại:
“Chờ anh.”
**
“Chờ anh.”
Nghe được giọng nói của Thẩm Hạc qua điện thoại, Lâm Hiến vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Cậu sợ rằng Thẩm Hạc sẽ gặp nguy hiểm trên đường trở về.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện bất ngờ bị gián đoạn.
Phòng ngủ liên tục vang lên tiếng đập cửa dữ dội, âm thanh chấn động như muốn phá nát cánh cửa. Dường như chỉ có mình cậu nghe được, vì chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hàng xóm xung quanh bị quấy rầy.
Khi cậu định gọi lại cho Thẩm Hạc, một lực mạnh bất ngờ kéo phăng chiếc chăn trên người cậu xuống.
Cậu siết chặt lấy chiếc chăn, cố gắng giằng lại.
Bên ngoài, một giọng nói trẻ con the thé vang lên: “Ca ca, ra đây chơi với ta đi!”
Rầm!
Cửa phòng ngủ bị đập mạnh, bật tung ra rồi lại bị quăng ngược trở lại, phát ra một tiếng “Bùm!” rung trời.
Một bàn tay lớn bất ngờ chụp lấy cổ chân cậu, kéo cậu ra khỏi giường.
Hoảng sợ, Lâm Hiến bám chặt lấy ga giường, cố gắng chống lại lực kéo.
Bên tai, một giọng nam lạ hoắc, thô kệch vang lên:
“Mẹ nó, cái đồ đàn bà xấu xa, ngươi còn trốn được ở đâu!”
Tiếng thét của một người phụ nữ vọng lên: “Chạy đi! Bối Bối, chạy mau! A ——”
Kèm theo đó là tiếng khóc thất thanh của một đứa trẻ:
“Mẹ! Đừng đánh mẹ! Ông là người xấu! (⊙o⊙) Ô a a a ——”
Âm thanh hỗn loạn làm tai Lâm Hiến nhức nhối, đau buốt.
Đột ngột, tất cả mọi thứ im bặt.
Căn phòng trở lại yên lặng, đến mức nghe rõ cả tiếng thở gấp của cậu.
Cậu phát hiện chiếc chăn đã quay trở lại người mình, bàn tay to đang giữ lấy cổ chân cũng biến mất.
Lâm Hiến lập tức rụt chân lại, thu mình lại trên giường.
Cánh cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra.
“Hiến Hiến.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng và ấm áp.
“Đừng sợ, anh đã về rồi.”
Lâm Hiến bật dậy khỏi giường, vứt bỏ mọi sợ hãi.
Dù chỉ là quỷ giả dạng Thẩm Hạc, cậu cũng không quan tâm. Cậu nghĩ: Nếu là giả, thì ít nhất hãy để tôi tin vào điều đó một lần.
Cậu lao đến, nhào vào lòng Thẩm Hạc, ôm chặt lấy anh.
“Thẩm ca…” – Giọng cậu run rẩy, thì thầm: “Thật sự là anh sao?”
Thẩm Hạc nhẹ nhàng ôm lại cậu, giọng nói trầm thấp và ôn hòa vang lên: “Là anh. Anh đã về rồi.”
Lâm Hiến úp mặt vào ngực Thẩm Hạc, không biết phải nói gì. Những lời muốn nói qua điện thoại giờ đây như bị chặn lại.
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới lắp bắp hỏi:
“Thẩm ca, vừa rồi em… em nói trong điện thoại, anh nghe thấy hết rồi sao?”
“Ừ.” – Thẩm Hạc khẽ đáp.
Lâm Hiến càng rúc sâu hơn vào lòng anh, cố giấu khuôn mặt đỏ bừng.
“Vậy… anh có đồng ý không? Đồng ý yêu em.”
Cậu chờ đợi trong căng thẳng, nhưng không thấy Thẩm Hạc trả lời.
Lâm Hiến rời khỏi vòng tay của anh, cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của Thẩm Hạc.
Cậu nắm chặt hai tay, hít sâu để lấy dũng khí, giọng nói nhỏ dần, run rẩy:
“Thẩm ca… nếu anh chán ghét em, cảm thấy em đáng ghê tởm, thì cứ từ chối em đi.”
“Em… em sẽ không làm phiền anh nữa. Dù sao em cũng không muốn ở lại căn phòng này. Em…”
Nước mắt không ngừng rơi xuống. Trong lòng cậu ngập tràn đau khổ và thất vọng.
“Tại sao anh lại đối xử tốt với em, để rồi khiến em rung động, rồi lại từ chối chịu trách nhiệm chứ!”
Nhưng cậu biết, suy nghĩ này là vô lý.
Lâm Hiến cảm thấy mình như một cánh diều giữa cơn cuồng phong, bị thổi đi không phương hướng. Người duy nhất cầm sợi dây của cậu dường như sắp buông tay.
Giữa lúc cậu nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Anh không ghét em. Anh cũng thích em.”
Thẩm Hạc dừng lại một chút, giọng nói trầm tĩnh cất lên.
Lâm Hiến ngẩng đầu lên, đôi mắt còn đỏ hoe vì khóc, nước mắt vẫn đọng lại trên hàng mi dài.
“Anh chỉ muốn nói với em một điều. Nếu chọn ở bên anh, thì cả đời này không được phép rời xa.”
Giọng nói của Thẩm Hạc nghiêm túc, ánh mắt anh thoáng ánh lên một tia sắc lạnh khi nhắc đến từ “rời xa.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, sáng bừng của Lâm Hiến, giọng nói thong thả nhưng đầy trịnh trọng:
“Đã đồng ý rồi, thì không được đổi ý.”
Nụ cười rực rỡ lập tức nở trên khuôn mặt của Lâm Hiến, hàng mi cong vút như ánh lên niềm hạnh phúc. Cậu đáp lại ngay:
“Cả đời này em sẽ không rời xa anh.”
“Em tuyệt đối không hối hận!”
Thẩm Hạc cũng mỉm cười.
Anh vòng tay ôm lấy eo Lâm Hiến, cúi xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu.
Máu từ bộ quần áo dính đầy vết thương của Thẩm Hạc nhỏ “tí tách” xuống sàn, nhưng rất nhanh, tất cả vết máu đều biến mất như chưa từng tồn tại.
Màu đỏ từ máu dần lan vào đôi mắt Thẩm Hạc, khiến nó nhuốm một sắc thái kỳ lạ.
Lâm Hiến bị nụ hôn làm cho choáng váng, đầu óc mơ màng, cả người như mềm nhũn.
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng chỉ nghĩ một điều:
'Có phải Thẩm ca đã vội vàng chạy về mà không để ý gió lạnh thổi suốt dọc đường không?'
'Miệng anh ấy lạnh quá…'
****
Trải qua một đêm mơ màng, cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, sáng hôm sau, Lâm Hiến tỉnh dậy vì cảm giác lạnh buốt.
Đêm qua, sau những sự kiện kinh hoàng liên tiếp, cơ thể cậu mệt lử. Cuối cùng, đến khi đang hôn môi Thẩm Hạc, cậu lại ngất xỉu.
Nghĩ đến đây, mặt Lâm Hiến đỏ bừng vì xấu hổ.
Khi nhìn quanh, cậu nhận ra mình đang ở phòng ngủ của Thẩm Hạc, còn nằm gọn trong lòng anh. Cảm giác lạnh lẽo dường như phát ra từ người Thẩm Hạc.
Lâm Hiến lo lắng, không biết có phải Thẩm Hạc bị bệnh hay không.
Cậu cẩn thận đưa tay, chậm rãi chạm vào trán Thẩm Hạc.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào, Thẩm Hạc mở mắt.
Lâm Hiến giật mình, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
“Thẩm ca, sao người anh lạnh thế? Có phải anh bị bệnh không?”
Thẩm Hạc bình thản đáp: “Trước khi em tỉnh, anh vừa tắm nước lạnh.”
Lâm Hiến ngạc nhiên: “Bây giờ đang là mùa đông, anh không thấy lạnh sao? Sao lại tắm nước lạnh…”
Chưa nói hết câu, cậu bỗng nhận ra điều gì đó. Khuôn mặt cậu lập tức đỏ ửng đến tận cổ.
Ánh mắt cậu lảng tránh, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:
“Anh mau tắm lại bằng nước ấm đi. Mặc thêm quần áo vào. Để em nấu canh gừng cho anh, phòng ngừa cảm lạnh.”
Cậu nhanh chóng mặc đồ, mở cửa phòng ngủ để đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, cậu do dự một lát, rồi quay đầu lại, thò đầu qua khung cửa, ấp úng nói nhỏ:
“Lần sau đừng tắm nước lạnh nữa… Nếu cần, em… em có thể giúp anh.”
Nói xong, cậu đỏ mặt đóng cửa lại.
Thẩm Hạc nhướng mày, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười đầy vẻ tà tứ.
Đôi mắt anh thoáng ánh sắc đỏ, ánh nhìn như xuyên qua cánh cửa.
Rõ ràng, anh thấy Lâm Hiến đang ôm mặt, chạy vào bếp. Gương mặt cậu vẫn đỏ rực khi bắt đầu chuẩn bị nấu canh gừng.
Thật đáng yêu.
Thẩm Hạc nghĩ thầm.
Chính vì sự đáng yêu này, anh không nỡ chết, cũng không nỡ rời xa Lâm Hiến.
Nhưng rồi ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay của mình – lạnh băng, không còn chút hơi ấm nào.
Dù vừa rồi anh đã tìm được lý do hợp lý, nhưng anh biết, nếu không cẩn thận, thời gian dài sẽ khó tránh khỏi việc lộ ra sơ hở.
Dù chỉ mới trở thành một lệ quỷ chưa đầy một ngày, nhưng anh đã làm quen với sức mạnh mới một cách dễ dàng ngoài mong đợi.
Cứ như thể… anh sinh ra là để thích nghi với trạng thái này.
Nếu quỷ có thể thao túng ảo giác để hù dọa con người, thì anh cũng có thể sử dụng quỷ khí để bắt chước nhiệt độ cơ thể của người sống.
Thẩm Hạc nhẹ nhàng điều chỉnh quỷ khí, bao phủ làn da bên ngoài, tạo ra cảm giác ấm áp giống như người bình thường.
Anh thầm nhắc nhở bản thân: từ giờ trở đi, phải luôn duy trì trạng thái này.
Anh không muốn để lộ sự thật rằng mình đã chết.
Anh không muốn nhìn thấy trong đôi mắt tràn ngập sự ỷ lại, quan tâm và yêu mến của Lâm Hiến bất ngờ xuất hiện cảm giác sợ hãi khi đối diện với anh.
***
Lâm Hiến vừa nấu canh gừng, vừa âm thầm trách mình trong lòng.
Mới ngày đầu tiên yêu đương, sao đã nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn rồi?!
Cậu lo lắng liệu Thẩm Hạc có nghĩ rằng đầu óc mình chỉ toàn những suy nghĩ không lành mạnh hay không.
Hy vọng lát nữa Thẩm ca không nhắc lại chuyện này.
Nhưng rồi cậu lại tự trấn an mình:
Thẩm ca là người nghiêm túc và đứng đắn như vậy, chắc chắn sẽ không chủ động nói mấy chuyện này.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiến nhẹ nhõm hơn, tập trung chuẩn bị bữa sáng.
Khi Thẩm Hạc bước ra từ phòng tắm, anh mặc một chiếc áo lông dày, tóc còn ướt đẫm, bốc hơi ấm nhẹ.
Lâm Hiến đặt đồ ăn lên bàn, đưa cho Thẩm Hạc một ly canh gừng, không hài lòng nhìn anh:
“Sao không sấy khô tóc rồi mới ra?”
Không đợi Thẩm Hạc trả lời, cậu đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm, lấy máy sấy và bắt đầu sấy tóc cho anh.
Thẩm Hạc cảm nhận luồng gió nóng xen lẫn đôi tay mềm mại của Lâm Hiến khẽ luồn qua tóc mình. Anh uống một ngụm canh gừng, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như thể xua tan mọi giá lạnh.
Ngay sau đó, một viên mứt được nhét vào miệng anh.
Vị ngọt dịu dàng thay thế vị cay nồng của canh gừng, lan tỏa khắp khoang miệng.
Ngọt quá.
Giống như Lâm Hiến.
Thẩm Hạc thầm nghĩ, hình ảnh Lâm Hiến bất giác xâm chiếm tâm trí anh, từng chút một, rồi lặng lẽ chiếm trọn trái tim anh.
Ôn nhu, nhưng cũng đầy bá đạo.
Dĩ nhiên, ngọt ngào không kém.
Thẩm Hạc đột nhiên lên tiếng: “Chờ lát nữa, chúng ta qua nhà em dọn đồ về đây.”
Lâm Hiến khựng tay lại. Sống chung?
Tối qua mới chính thức xác nhận tình cảm, hôm nay đã mở đầu cuộc sống chung sao? Nhanh quá rồi!
Thẩm Hạc tiếp tục giải thích: “Nhà bên đó không thể ở được nữa.”
Lâm Hiến nhẹ gật đầu. Quả thật, phòng khách đã bong tróc tường, cửa phòng ngủ cũng hư hỏng.
Quan trọng nhất là sau chuyện tối qua, cậu không còn dám ở lại căn phòng đó thêm nữa.
Thẩm Hạc nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Bằng không, em định ở đâu? Tìm một căn phòng mới? Nhưng nếu xa quá thì sao? Chúng ta mới bắt đầu yêu nhau, cần bồi dưỡng tình cảm mà, đúng không?”
Anh tiếp lời, giọng trầm thấp, đầy dụ hoặc: “Còn nữa, em không phải nói muốn giúp anh sao? Nếu không ở cùng nhau, thì giúp kiểu gì?”
Lâm Hiến ngây người, không ngờ Thẩm Hạc lại thẳng thắn đến vậy.
“Thẩm ca là kiểu người như thế này sao? Thật không đứng đắn…”
Nhưng cậu lại nghĩ, "Dù sao cũng là Thẩm ca, mình thích là được."
Với những lý do Thẩm Hạc đưa ra, Lâm Hiến không còn gì để từ chối, liền đồng ý ngay.
Sau bữa sáng, cậu cùng Thẩm Hạc dọn đồ về nhà anh.
Trước khi rời đi, Thẩm Hạc xoa nhẹ đầu cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút áy náy:
“Buổi sáng anh phải đến công ty xử lý một số việc. Chiều nay anh sẽ về sớm với em.”
Lâm Hiến ngước nhìn anh, không giấu được vẻ tiếc nuối:
“Không sao đâu, Thẩm ca. Anh cứ đi làm đi.”
Thực tế, Thẩm Hạc cần giải quyết tai nạn xe cộ tối qua. Anh biết mình có thể xóa đi video giám sát và khiến mọi người quên đi sự tồn tại của mình.
Nhưng, những người trên xe buýt không thể nào hoàn toàn biến mất mà không để lại dấu vết.
Dù sao, anh cũng chỉ là một lệ quỷ mới sinh.
Sau khi Thẩm Hạc rời nhà, Lâm Hiến tức giận cầm điện thoại, gọi ngay cho chủ nhà.
'Có một số việc, tôi không thể nhẫn nhịn được!'