• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực tế, Thẩm Hạc quả thật rất mạnh. Khi không cần giấu giếm thực lực của mình, anh dễ dàng ngăn chặn được cơn giết chóc vô tận của Quý Uyển Thục trong chớp mắt.

 

Nữ quỷ trăm năm, tích tụ lệ khí suốt mười năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Thẩm Hạc.

 

Lâm Hiến không hỏi thêm về kết quả. Cậu giao toàn bộ việc xử lý cho Thẩm Hạc, bởi vốn dĩ đây không phải chuyện mà cậu có thể can thiệp.

 

Khi Thẩm Hạc xuất hiện và ngăn cản Quý Uyển Thục, cô đang xuyên một tay qua ngực của thôn trưởng, tay kia cầm cây nhị hồ đứt dây.

 

Tôn Kiến Quân ngã xuống đất, ánh mắt phức tạp. Trong đôi mắt ấy là sự không cam lòng, hối hận, nghi hoặc dần tan biến, chỉ còn lại cô đơn. Không có oán hận, cũng chẳng còn sợ hãi.

 

Ông ta không cam lòng với sự ưu ái mà Quý Uyển Thục dành cho Diêm Ái Quốc, hối hận vì sự tham lam đã dẫn đến kế hoạch mưu hại năm nào. Ông ta thậm chí muốn hỏi Quý Uyển Thục, tại sao năm đó khi ông cố noi theo Diêm Ái Quốc chạy vào núi, cuối cùng chỉ có thể quanh quẩn mà không tìm thấy gì?

 

Nhưng Quý Uyển Thục chẳng bao giờ biết câu hỏi đó. Và ông cũng không biết rằng chính sương trắng đã cự tuyệt những kẻ mang tâm tư không thuần khiết. Bởi vì từ đầu đến cuối, lòng ông ta chưa từng trong sáng như Diêm Ái Quốc.

 

Trước khi mất ý thức, Tôn Kiến Quân nhìn thấy Thẩm Hạc xuất hiện, chỉ với một bàn tay đã ngăn được Quý Uyển Thục. Lòng ông chợt nhẹ nhõm, liếc nhìn đứa cháu ngoan vẫn còn đang say giấc trên giường.

 

Người ta nói, trước khi chết, mọi ký ức sẽ hiện về như một cuốn phim tua chậm. Nhưng ông chỉ nhớ đến mùa hè năm ấy, bên hồ nước Đại Loan thôn, dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng phiêu diêu của ai đó.

 

Thứ mà ông ta nhớ rõ nhất không phải là lời nói hay sự việc, mà là ánh trăng sáng, tà áo bay, và một khuôn mặt vốn đã lãng quên giờ lại rõ ràng đến từng chi tiết.

 

Lời của Trần đại sư chợt vang lên bên tai ông:

 

“Duyên phận là thứ thật kỳ diệu. Nhưng có duyên phận cũng không hẳn là chuyện tốt. Duyên không đủ sẽ sinh ra quấn quýt si mê, cưỡng cầu duyên phận chỉ chuốc lấy nợ nghiệt. Có những chuyện vốn đã được định sẵn. Dù đi vòng bao nhiêu, cuối cùng cũng trở về điểm khởi đầu.”

 

Tôn Kiến Quân cảm thấy những lời đó thật đúng. Gặp được Quý Uyển Thục là duyên phận của ông. Nhưng duyên phận ấy không đủ, ông ta lại cố chấp cưỡng cầu, biến nó thành một chấp niệm không thể thoát ra.

 

Cả đời ông mưu cầu, nôn nóng tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lấy kết cục hiện tại. Mất đi đứa con trai duy nhất, và cũng không thể chạm đến "vầng trăng sáng" trong lòng mình.

 

Hóa ra, tất cả đều đã được định sẵn. Đêm hè năm ấy, khắc sâu trong ký ức của ông, vốn dĩ ngay từ đầu chỉ là một hồi nghiệt duyên.

 

***

 

Hàng năm sương mù dày đặc bao phủ Tiểu Tuyền Sơn đột nhiên tan biến trong một đêm. Những dòng suối vốn chảy khắp núi giờ đây cũng cạn kiệt gần như hoàn toàn.

 

Hiện tượng địa lý kỳ lạ này, cùng với vụ án mạng bí ẩn khiến hàng chục người thiệt mạng, đã khiến Đại Loan thôn trở thành tâm điểm chú ý. Các tờ báo lớn đua nhau đưa tin, mọi người bàn tán sôi nổi.

 

Lâm Hiến và Thẩm Hạc bước ra khỏi đồn cảnh sát, kết thúc việc lấy lời khai.

 

Hai người trở lại Đại Loan thôn, thu dọn đồ đạc, rồi lái xe rời đi.

 

Ông Cẩu Đản đã qua đời. Những đứa trẻ mất đi người thân như Cẩu Đản cũng có thêm vài đứa, chúng khóc nức nở, tiếng khóc chứa đầy nỗi sợ hãi về một tương lai mờ mịt.

 

Lâm Hiến đã hỏi cảnh sát. Những đứa trẻ như Cẩu Đản sẽ được đưa đến viện phúc lợi ở Mễ Thị hoặc được người thân đón nhận. Trong lòng cậu đã quyết định sẽ thường xuyên ghé thăm chúng.

 

Lúc rời đi, trong lòng cậu tràn đầy cảm xúc.

 

Lâm Hiến cảm thấy mình không nên xa nhà quá lâu, mấy năm tới cũng không có ý định đi lại nhiều nơi.

 

Chiếc xe chạy qua cây cầu gỗ tạm thời do cảnh sát dựng lên, để lại Đại Loan thôn và Tiểu Tuyền Sơn ở phía sau, ngày càng xa dần.

 

Đại Loan thôn – nơi đã im lìm suốt trăm năm – từng mang lại vô số của cải và danh tiếng trong những năm gần đây nhờ vào Tiểu Tuyền Sơn. Nhưng giờ đây, mất đi sương mù dày đặc, mất đi những dòng suối trong lành, nó cũng dần mờ nhạt trong biển người. Chỉ còn lại những rặng cây cổ thụ xanh um đang đung đưa trong gió xuân, hòa vào những ngọn đồi bình dị chẳng có gì đặc biệt.

 

Một chú chim mệt mỏi đậu xuống cành cây, cất tiếng hót trong trẻo, đánh thức sức sống nơi Tiểu Tuyền Sơn đã yên lặng nhiều năm.

 

Có lẽ, năm sau nơi này sẽ đón chào những mầm sống mới, tiếp tục vòng tuần hoàn sinh sôi không ngừng.

 

Mười năm, hoặc trăm năm sau ——

 

Ai còn nhớ đến đêm đẫm máu tại Đại Loan thôn, nơi lòng tham đã phải trả giá đắt?

 

Ai còn nhớ từng có một nữ tử tài sắc vẹn toàn, phải bỏ mạng nơi đây, cô độc suốt trăm năm, trải qua một đoạn tình khắc cốt ghi tâm?

 

Ai còn nhớ đến một người đàn ông, từ thuở thơ ấu chờ đến lúc già nua, từ mùa xuân chờ đến mùa hè, từ khi sống chờ đến khi chết, vẫn một lòng không hối hận, yêu đến tận cuối đời?

 

Ai còn nhớ những khúc nhạc nhị hồ vang vọng trên bầu trời Đại Loan thôn lúc sáng sớm, xuyên qua thời gian, hòa quyện cùng nàng trong bản nhạc cuối cùng của hai người?

 

Những câu chuyện không ai biết đến này, cuối cùng cũng sẽ hóa thành một cơn gió, cuốn theo thời gian, mang đi bao nỗi buồn của vô số người.

 

Tất cả sẽ tiêu tan trong trời đất này, giống như trăm năm trước, và cũng như ngàn năm sau. Nhân gian chưa từng thay đổi, tựa như mọi thứ chưa bao giờ từng xảy ra.

 

***

 

Tôn Bình An, hay còn được gọi là Cẩu Đản, từ khi còn nằm trong bụng mẹ đã bị âm khí ăn mòn, nên từ nhỏ cơ thể rất yếu ớt.

 

Sau khi vào cô nhi viện, cậu bé không quen với môi trường mới, tâm trạng u uất, cơ thể ngày càng suy kiệt.

 

Một năm sau, vào một đêm khuya, cậu lặng lẽ ra đi, không một ai hay biết.

 

Thế nhưng, ngày hôm sau, không ai nhận ra sự biến mất của cậu, bởi vì "Cẩu Đản" vẫn xuất hiện trong nhà ăn của viện phúc lợi như thường lệ.

 

Không ai thực sự quen thuộc với cậu bé, cũng không ai biết rằng thân xác nhỏ bé ấy đã bị một tiểu quỷ chiếm giữ.

 

Tiểu quỷ này chính là nam hài tử mà Lâm Hiến từng nhìn thấy dưới gầm giường ở bệnh viện, cũng là tiểu quỷ từng bảo vệ cậu trong dòng suối của thôn Thanh Tuyền.

 

Giờ đây, sau khi mượn xác hoàn hồn, tiểu quỷ chỉ có một mong muốn duy nhất: được trở thành người nhà của Lâm Hiến.

 

Một đêm nọ, cậu ta lén rời khỏi viện phúc lợi, lần theo hơi thở của Lâm Hiến để đến một căn biệt thự.

 

Cậu ta ghé vào cửa sổ, ngó nhìn vào trong, đúng lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lâm Hiến.

 

Lâm Hiến suýt chút nữa bị dọa đến chết khiếp.

 

Sau khi trấn tĩnh lại, cậu mang cậu bé vào nhà.

 

“Em là Cẩu Đản? Sao em lại đến đây?” Lâm Hiến hỏi. Dù không quen thân, cậu vẫn có ấn tượng về cậu bé này.

 

“ Em không phải Cẩu Đản, em tên là Tiểu Nguyên. Chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện.” Nói rồi, cậu bé lấy ra một con thỏ bông nhỏ bằng vải nỉ.

 

Lâm Hiến còn đang cố nhớ lại thì Thẩm Hạc trở về. Anh nhìn "Tiểu Nguyên", chính là thân xác của Tôn Bình An, rồi thản nhiên nói: “Mượn xác hoàn hồn? Nhóc quả là chấp nhất thật đấy.”

 

Thẩm Hạc giải thích mọi chuyện cho Lâm Hiến.

 

Lâm Hiến sờ nhẹ lên đầu Tiểu Nguyên, ánh mắt tràn đầy thương cảm.

 

Một tuần sau, Lâm Hiến hoàn tất thủ tục nhận nuôi Tiểu Nguyên từ viện phúc lợi và đặt lại tên cho cậu bé.

 

Tên đầy đủ là Thẩm Duyệt Lâm, nhưng tên thân mật vẫn là Tiểu Nguyên.

 

Họ mang quần áo cũ của Tôn Bình An về thôn Thanh Tuyền, chôn cạnh phần mộ của ông nội cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK