Lâm Hiến vừa vào liền nóng đến mức phải cởi áo khoác dày, chỉ mặc áo lót bên trong nhưng vẫn đổ mồ hôi.
Có tổng cộng bốn nhà kính: một dành cho thực vật nhiệt đới, một cho thực vật ôn đới, một cho thực vật vùng băng giá, và nhà kính cuối cùng được bao phủ bằng một lớp vải đen, trước cửa có biển cảnh báo:
Cấm vào.
Nhân viên dẫn đoàn giải thích:“Đây là nơi gieo trồng những loài hoa đặc biệt của thẩm mỹ viện, được dùng cho các gói dịch vụ cao cấp nhất. Vì thế, khu vực này không thể tiết lộ thông tin.”
Lâm Hiến tò mò hỏi:“Gói dịch vụ cao cấp nhất là gì?”
Người nhân viên mỉm cười:“Rất tiếc, thông tin này chỉ được cung cấp cho khách hàng SVIp của chúng tôi.”
Nghe vậy, Lâm Hiến đành im lặng. Dù tò mò, cậu không có ý định làm đẹp hay chi tiền để trở thành hội viên.
Khi cả hai vừa rời khỏi nhà kính, họ tình cờ gặp bốn người mặc thường phục đang được nhân viên dẫn đường. Trong số đó có một nam sinh và ba cô gái.
Nam sinh trông rất trẻ, có lẽ vẫn còn là sinh viên, nhưng gương mặt cậu ta lại mang một vẻ tang thương khó diễn tả, khác xa với tuổi đời.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Hiến, ánh mắt anh ta sáng lên, vội vàng bước tới gọi:“Lâm Hiến?”
Lâm Hiến ngơ ngác, nghiêng đầu thầm nghĩ:Người này là ai vậy?
Cậu cố gắng lục lại ký ức của nguyên chủ nhưng hoàn toàn không tìm thấy ấn tượng gì về gương mặt này.
“Chúng ta quen nhau sao?” Lâm Hiến hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nam sinh lộ vẻ kinh ngạc, nói:“Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Kỷ Phàm đây!”
Thấy đối phương quá mức kích động, Lâm Hiến giật mình lùi vài bước, trốn ra phía sau Bùi Càn, chỉ ló đầu ra lắc đầu:“Tôi không quen cậu. Chắc cậu nhận nhầm người rồi.”
Bùi Càn khẽ nghiêng người, chắn trước mặt Lâm Hiến, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Phàm.
Lúc này, Kỷ Phàm mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Gương mặt của Lâm Hiến trông tinh xảo hơn rất nhiều so với trong ký ức của cậu ta. Hơn nữa, người đàn ông che chắn trước mặt Lâm Hiến cũng không giống người mà cậu từng biết.
Do dự một lúc, Kỷ Phàm thử hỏi:“Thẩm Hạc?”
Giọng nói của Bùi Càn vang lên, lạnh lùng và dứt khoát:“Tôi không phải Thẩm Hạc.”
Kỷ Phàm sờ đầu, cười gượng:“Ha ha, xin lỗi. Có lẽ tôi nhận nhầm người.”
Bùi Càn nắm tay Lâm Hiến, nhanh chóng rời đi. Kỷ Phàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng lưng họ.
Quanh thân cậu ta như tỏa ra một luồng khí trầm mặc, đầy u ám.
Quả nhiên là mình đã hy vọng quá xa vời.
Dẫu sao đây cũng chỉ là một “phó bản trò chơi”, ký ức của NPC với người chơi sẽ định kỳ bị xóa sạch.
Hoặc có lẽ, đến cả khuôn mặt của NPC cũng đã bị thay đổi.
---
Hai ngày sau, Bùi Càn bắt đầu công việc mới tại quầy lễ tân của Hoa Dung Duyệt Mạo.
“Hay là để tớ đến làm cùng cậu nhé? Ở nhà một mình chán lắm, hơn nữa, ở đây đâu giống như quán cà phê, tớ không thể ngồi đợi cậu cả ngày mà chẳng được nhìn thấy cậu.”
Lâm Hiến bĩu môi, giọng điệu đầy oán trách.
“Cậu thực sự muốn tớ đến làm sao?”
Bùi Càn nhướng mày hỏi:“Công việc ở đây cũng chán lắm đấy. Ở nhà còn có thể xem phim, nhưng làm việc ở đây thì phải ngồi cả ngày mà không được nghỉ ngơi.”
Đúng lúc ấy, giám đốc Quý Cùng bất ngờ xuất hiện ở sảnh chính, nở nụ cười rạng rỡ và đầy nhiệt tình nói với Lâm Hiến:“Sao lại nhàm chán được chứ? Chúng tôi luôn ưu ái các mỹ nhân. Nếu cậu muốn làm việc ở đây, chỉ cần để lộ gương mặt thôi, muốn chơi điện thoại hay máy tính cũng không thành vấn đề!”
“Thật á?” Lâm Hiến kinh ngạc:“Nghe không đáng tin chút nào.”
Trong đầu cậu lập tức hiện lên câu tục ngữ: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" – không có chuyện gì mà bỗng dưng tốt bụng thì chắc chắn có vấn đề.
Quý Cùng bật cười:“Cậu đẹp trai như vậy, chỉ cần xuất hiện là đã đủ để trở thành tấm bảng quảng cáo sống rồi. Khách hàng nhìn thấy cậu, ai mà không muốn đăng ký làm thẻ hội viên cơ chứ?”
“Hừm, cũng được. Vậy hôm nay tôi sẽ bắt đầu làm việc ở đây, cùng với Bùi Càn.”
Lâm Hiến tràn đầy hứng khởi. Đây là lần đầu tiên cậu đi làm thêm, cảm giác mới mẻ khiến cậu vô cùng hào hứng.
Bùi Càn khẽ liếc về phía khu nhà kính trồng hoa ở xa, nơi có những luồng khí kỳ lạ đang dày đặc hơn bao giờ hết.
Anh thở dài bất đắc dĩ, cúi xuống, ghé sát tai Lâm Hiến, nhẹ giọng dặn dò:“Nhớ đừng rời khỏi tớ mà tự mình đi lung tung, được không?”
Hơi thở ấm áp của Bùi Càn phả vào tai khiến vành tai Lâm Hiến đỏ bừng. Trong đầu cậu thoáng nghĩ: Bùi Càn thật là dính người, một phút cũng không rời mình được.
“Được rồi, được rồi, tớ biết rồi mà.”
Trên mặt Lâm Hiến thoáng hiện một chút ửng hồng. Cậu khẽ nghiêng đầu, tránh xa Bùi Càn, vừa nói vừa cười:“Tớ vốn đi làm là để ở bên cậu mà!”
-----
【Phó bản: "Hoa Dung Duyệt Mạo"】【Nhiệm vụ chủ tuyến: (Lựa chọn thứ nhất)1. Trở thành hội viên của thẩm mỹ viện, mua và hoàn thành bất kỳ gói dịch vụ nào.2. Tìm ra bí mật ẩn giấu của "Hoa Dung Duyệt Mạo".】
------
Kỷ Phàm vừa bước vào phó bản, ánh mắt cậu nhanh chóng bắt gặp ba nữ người chơi đối diện. Cả ba đều lén nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.
Cậu cảm thấy không ổn, lên tiếng hỏi:“Sao thế? Tại sao các cô cứ nhìn tôi vậy?”
Một trong số họ đáp lại bằng câu hỏi:“Tại sao cậu lại chọn phó bản này?”
Kỷ Phàm hơi ngẩn người, rồi thật thà trả lời:“Tôi thấy tỉ lệ xuất hiện phó bản này cao nên chọn thôi. Không nên chọn sao?”
Cô gái kia che miệng cười khúc khích:“Cậu không biết gì à? Phó bản thẩm mỹ viện này là một phó bản thường trú. Thực ra đã có hướng dẫn để thông qua nó rồi.”
“Chỉ cần chọn nhiệm vụ 1, mua gói dịch vụ mỹ dung cơ bản nhất, hoàn thành rồi rời khỏi phó bản. Sau đó dùng điểm tích lũy để chữa trị thân thể là xong. Quan trọng hơn, còn có thể tăng nhan sắc. Vì vậy, phó bản này luôn là lựa chọn ưu tiên của các nữ người chơi có dư điểm tích lũy.”
“Gì cơ?” Kỷ Phàm đưa tay đỡ trán, không thể tin nổi:“Phó bản này ưu ái quá vậy?”
Cô gái lắc tay, đáp:“Làm gì có chuyện tốt thế. Dùng cách đó chỉ kiếm được rất ít điểm tích lũy, không đủ để chữa trị thân thể đâu. Muốn làm vậy phải tiêu tốn rất nhiều điểm tích lũy mới được.”
Nghe thế, Kỷ Phàm gật gù hiểu ra. Cậu nghĩ, điểm tích lũy cũng giống như tiền, có là phải tiêu đúng cách.
Không trách được mấy cô gái này lại thoải mái như vậy, vừa vui vẻ vừa thư thả, chẳng có chút căng thẳng nào. Hoàn toàn không giống như đang ở trong một phó bản vô hạn đầy nguy hiểm.
Sau khi đi dạo một vòng, họ dừng chân tại khu nghỉ ngơi, chờ nhân viên mang hợp đồng tới. Các nữ người chơi bắt đầu trò chuyện, đề tài đột nhiên chuyển sang Kỷ Phàm.
“Khụ, Kỷ Phàm, cậu quen hai NPC vừa rồi à?”
Kỷ Phàm khựng lại, sau đó lắc đầu:
“Tôi nhận nhầm người thôi. Hai người đó rất giống với hai NPC tôi từng gặp ở phó bản trước.”
Tiếc rằng, chỉ là bề ngoài tương tự mà thôi.
Ranh giới giữa NPC và người chơi rất rõ ràng. Người chơi luôn giữ nguyên ký ức, trong khi ký ức của NPC lại bị xóa bỏ định kỳ.
Một cô gái tròn mắt kinh ngạc, rồi nói bằng giọng thần bí:
“Tôi từng nghe một lời đồn. NPC vượt qua giới hạn thông thường, có gương mặt giống với người thật thường là NPC cấp cao. Những NPC này có rất nhiều nhiệm vụ ẩn, thậm chí có thể mở ra chuỗi nhiệm vụ liên kết với các phó bản khác.”
Cô hào hứng xúi giục:“Cậu có muốn thử tìm hiểu không?”
Kỷ Phàm ngập ngừng, đáp:“Nhưng cậu ấy đâu có quen tôi.”
“Không quen thì làm quen lại thôi!”
“Để tính sau.” Kỷ Phàm trả lời qua loa, trong lòng lại tự nhủ rằng chưa chắc mình sẽ gặp lại người đó.
Nhưng nếu có ngày tái ngộ, điều đó hẳn sẽ chứng minh rằng họ thực sự có duyên. Nếu vậy, cậu nhất định sẽ cố gắng làm quen lại với Lâm Hiến một lần nữa.
Chàng trai trẻ tràn đầy sức sống ngày nào giờ đây đã bị trò chơi đầy góc cạnh và mưu mô này bào mòn, trở nên toan tính và khép kín hơn.