• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạc nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dịu dàng trải khắp không gian. Anh chậm rãi tản bộ bước ra ngoài.

 

Nhưng ngay khi anh vừa rời khỏi tòa nhà, bầu trời bỗng chuyển màu, mây đen kéo đến che khuất ánh mặt trời.

 

Vì xe đã hỏng, Thẩm Hạc đành lựa chọn đi tàu điện ngầm như bao người bình thường khác để đến công ty.

 

**

Tại công ty, Tần Tu ngồi trong văn phòng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời âm u bên ngoài. Trong lòng anh thấp thoáng cảm giác bất an.

 

Mỗi người khi phạm phải sai lầm đều có những giây phút lo lắng. Đặc biệt là khi sai lầm ấy là do cố ý.

 

Tần Tu thầm trấn an bản thân.

 

Anh không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, là Thẩm Hạc ép anh.

 

Anh chỉ nhất thời thiếu tiền, nên mượn tạm quỹ công ty một chút để xoay xở. Dù gì anh cũng là một trong những người sáng lập công ty, công ty này cũng có phần của anh.

 

Hơn nữa, anh đâu phải không có khả năng trả lại. Chỉ cần thêm thời gian, đợi anh kiếm được tiền, nhất định sẽ trả đầy đủ. Chẳng lẽ anh có thể đứng nhìn công ty sụp đổ mà không làm gì sao?

 

“Đều tại Thẩm Hạc nhiều chuyện! Không có việc gì lại đi kiểm tra sổ sách!” Tần Tu tức giận nghĩ.

 

Nếu anh ta không gấp gáp đến thế, chỉ cần thêm một tuần nữa – không, ba ngày thôi, mọi chuyện đều đã được giải quyết.

 

Tần Tu tự tìm cho mình hết lý do này đến lý do khác, đổ lỗi toàn bộ cho Thẩm Hạc. Dần dần, cảm giác áy náy trong lòng anh cũng vơi đi.

 

“Đây là số phận.” – Tần Tu khẽ nói – “Là cậu ta xui xẻo, không trách tôi được.”

 

Ban đầu, anh chỉ muốn tạo một vụ tai nạn nhỏ, để Thẩm Hạc phải nằm viện vài ngày, kéo dài thời gian kiểm toán. Nhưng ông trời dường như đang giúp anh – Thẩm Hạc lại gặp tai nạn nghiêm trọng đến mức mất mạng.

 

“Chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

 

Tần Tu thở ra một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy lập tức đông cứng lại.

 

Bên ngoài văn phòng, tiếng nói vang lên:

 

“Thẩm tổng tới rồi!”

 

“Thẩm tổng cuối cùng cũng tới! Nghe nói hôm nay sẽ kiểm toán ai đó!”

 

“Tôi đã sớm nghi ngờ giám đốc tài vụ, lần này xem họ còn thoát được không…”

 

Tần Tu đờ người, sắc mặt tái mét. Anh không nghe rõ những lời bàn tán tiếp theo, chỉ cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

 

“Thẩm Hạc đến? Làm sao có thể?”

 

Tối qua anh tận mắt chứng kiến Thẩm Hạc bị xe tông, chảy rất nhiều máu. Với thương tích nghiêm trọng như vậy, không thể nào anh ta sống sót được, chưa nói đến việc đến công ty hôm nay.

 

Sáng nay, khi đi ngang qua hiện trường, anh còn thấy chiếc xe của Thẩm Hạc bị thiêu rụi, xung quanh được phong tỏa bằng dây cảnh sát.

 

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

 

“Cốc cốc cốc!”

 

Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói vang lên từ bên ngoài:

 

“Tần tổng, Thẩm tổng yêu cầu triệu tập cuộc họp khẩn cấp, trong vòng 10 phút phải có mặt ở phòng họp.”

 

Tần Tu điều chỉnh lại biểu cảm, chỉnh trang quần áo, bước ra mở cửa. Anh khẽ mỉm cười:

 

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô đã thông báo.”

 

Người đứng ngoài là một thực tập sinh. Nhìn nụ cười ôn hòa của Tần Tu, mặt cô khẽ đỏ lên, vội nói: “Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.”

 

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi để thông báo cho các phòng ban khác, trong lòng thầm nghĩ: “Tần tổng thật gần gũi và dễ mến, khác hẳn Thẩm tổng lúc nào cũng nghiêm nghị.”

 

Khi Tần Tu bước vào phòng họp, trong phòng vẫn chưa đông người.

 

Nhưng từng người một lần lượt tiến vào, không khí dần trở nên ngột ngạt.

*

 

Đúng 9 giờ sáng.

 

Thẩm Hạc bước vào phòng họp, khuôn mặt không chút biểu cảm. Giọng anh đều đều nhưng lạnh lùng, bắt đầu trình bày những vấn đề mà anh đã phát hiện trong báo cáo tài chính khi tăng ca kiểm tra vào tối qua.

 

Khi nói xong, ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Hạc dừng lại, ngón tay chỉ thẳng về phía giám đốc tài vụ, Dương Hưng.

 

Dương Hưng từ lúc Thẩm Hạc bắt đầu nói chuyện đã không ngừng đổ mồ hôi. Đến khi nghe thấy tên mình được nhắc đến, cả người ông ta như chìm trong nước, ướt đẫm từ đầu đến chân.

 

Ánh mắt hoảng loạn của Dương Hưng quét qua khắp căn phòng, nhận ra mọi người xung quanh đều đã dịch ghế ra xa, như thể muốn tách biệt hoàn toàn với ông ta.

 

Còn người đứng sau sai khiến ông ta, người mà ông ta từng tin tưởng, giờ đây thậm chí không buồn ngẩng đầu lên nhìn.

 

Nỗi sợ hãi trong lòng Dương Hưng bỗng hóa thành oán hận.

 

“Ta đã báo cảnh sát rồi. Dương giám đốc, có gì muốn nói, hãy để dành cho cảnh sát.”

 

Giọng nói lạnh lẽo và vô tình của Thẩm Hạc như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tai Dương Hưng.

 

Ngay lúc ấy, hai cảnh sát đẩy cửa bước vào. Họ lấy ra giấy chứng nhận và nghiêm giọng nói:

 

“Ai là Dương Hưng? Chúng tôi nhận được đơn tố cáo ông làm giả sổ sách và chuyển quỹ công ty. Xin mời theo chúng tôi về đồn để phục vụ điều tra.”

 

Dương Hưng nằm bẹp trên ghế, cơ thể kiệt quệ, không còn sức để chống cự. Ông ta bị cảnh sát áp giải ra ngoài.

 

Khi đi đến cửa, như bị ma xui quỷ khiến, Dương Hưng ngoái đầu lại nhìn.

 

Ánh mắt của Tần Tu, người ngồi trong phòng họp, lóe lên sự uy hiếp rõ ràng.

 

Nhưng điều khiến Dương Hưng rùng mình hơn là ánh nhìn chằm chằm của Thẩm Hạc.

 

Gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Hạc mang theo một khí thế đáng sợ, tựa như một ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, chỉ chực chờ để báo thù.

 

Dương Hưng bật cười nhạt. Ông ta nhìn thẳng vào Tần Tu, nở nụ cười mỉa mai đầy chế giễu.

 

Ngu xuẩn, chính mình lòi cũng không biết.

 

Không khí trong phòng họp lạnh đến ngột ngạt.

 

Thẩm Hạc thản nhiên nói một câu ngắn gọn: “Tan họp.”

 

Anh đứng dậy, không nhìn ai, rời khỏi phòng họp.

 

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Thẩm Hạc, sự yên tĩnh trong phòng họp lập tức bị phá vỡ.

 

Mọi người tụm năm tụm ba, ghé đầu thì thầm với nhau, rồi lần lượt rời đi.

 

Tần Tu hòa vào dòng người, khéo léo trả lời vài câu của những đồng nghiệp tò mò đến bắt chuyện. Trong lòng anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Dường như Thẩm Hạc vẫn như trước, không chú ý quá nhiều đến anh ta.

 

Điều này có nghĩa là anh ta chưa bị nghi ngờ.

 

Tuy nhiên, trong lòng Tần Tu vẫn còn một điều khiến anh ta khó hiểu.

 

Vết thương trên mặt Thẩm Hạc tối qua rõ ràng rất nặng, vậy mà hôm nay, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt, anh ta trông hoàn toàn bình thường, không có chút dấu hiệu nào của người từng bị thương.

 

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm tối qua sao?

 

Tần Tu lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

*****

 

Lâm Hiến gọi điện cho chủ nhà Tề Lâm.

 

Vừa bắt máy, chưa để đối phương kịp nói gì, cậu đã bùm bùm chất vấn về tình trạng kỳ lạ của căn phòng.

 

Nếu những người từng dọn đi trước đây cũng đều gặp phải chuyện tương tự, vậy việc chủ nhà giấu giếm chân tướng và lừa gạt người thuê là không thể chấp nhận được.

 

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của cậu, sau khi nghe cậu nói xong, chủ nhà lại cười xòa, giọng điệu thoải mái:

 

“Ai nha, thế thì tốt quá, cậu trả phòng đi, tôi sẽ không tính tiền vi phạm hợp đồng đâu.”

 

Cách cư xử bất thường này khiến Lâm Hiến lập tức cảnh giác.

 

"Sự lạ tất có lý do."

 

Chủ nhà trước đây che giấu đủ điều, vậy mà giờ lại sẵn sàng từ bỏ khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng? Chẳng lẽ ông ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận mọi chuyện?

 

Cậu cố gắng dò hỏi thêm, nhưng chủ nhà tỏ ra kín đáo, không để lộ thêm bất cứ điều gì.

 

Chỉ nửa giờ sau, chủ nhà mang hợp đồng đến, nhanh chóng hoàn tất thủ tục trả phòng. Vừa xong việc, ông ta liền đưa một đội thi công đến căn hộ bên cạnh, gấp rút sửa sang lại.

 

Lâm Hiến suy đoán có thể đã có người thuê mới, và người này sẵn sàng trả số tiền lớn để có thể dọn vào ngay lập tức.

 

"Thật là sốt sắng tiêu tiền đến mức mạo hiểm tính mạng, đúng là tự tìm đường chết mà!"

 

Đến gần trưa, Lâm Hiến nhắn tin hỏi Thẩm Hạc xem có muốn cậu mang cơm trưa đến không.

 

Gửi xong, cậu cảm thấy bản thân quá dính người, liền định rút lại tin nhắn.

 

Không ngờ giây sau, Thẩm Hạc đã phản hồi:

 

[Thẩm Hạc: Địa chỉ là xxx Lộ, tòa nhà xxx, tầng 4.]

[Thẩm Hạc: Đến nơi thì nhắn tin hoặc gọi cho anh.]

 

Lâm Hiến ngẩn ra một lúc, sau đó trả lời nhanh:

 

[Lâm Hiến (°◡°♡): Vâng, Thẩm ca.]

 

[Lâm Hiến (°◡°♡): Chờ em, tung hoa rải đường.jpg]

 

Nhìn đồng hồ, thấy mới 10 giờ, cậu vội vàng vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

 

Cậu dùng nồi áp suất hầm canh sườn ngô ngọt, xào thêm vài món ăn phụ, rồi cẩn thận cho vào từng ngăn hộp giữ nhiệt.

 

Sau khi hoàn tất, Lâm Hiến mang đồ xuống bãi đỗ xe, ngồi vào chiếc xe của mình – chiếc xe ít được sử dụng đến mức gần như bị phủ bụi vì cậu suốt ngày chỉ ở nhà.

 

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Lâm Hiến nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sương mù mờ ảo như một lớp sa mỏng bao phủ, cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Đây là giữa trưa, làm sao lại có sương mù? Hơn nữa, hiện tại đang là mùa đông.

 

Cậu tự nhủ: “Chẳng lẽ là do không khí ô nhiễm?”

 

Càng đến gần giờ tan tầm giữa trưa, đường phố càng đông đúc, xe cộ chen chúc khắp nơi.

 

Khi Lâm Hiến đến công ty, đồng hồ vừa điểm 11 giờ 30.

 

Cậu gọi điện cho Thẩm Hạc, sau đó lập tức đi lên tầng 4.

 

Khi thang máy vừa mở, cậu nhìn thấy Thẩm Hạc đang đứng chờ bên ngoài.

 

Lâm Hiến vui vẻ nở nụ cười: “Anh ra đây đón em à?”

 

Nói xong, cậu chạy tới, lao vào vòng tay Thẩm Hạc.

 

Thẩm Hạc tự nhiên ôm lấy cậu, nhẹ vỗ lưng, ánh mắt đầy vẻ sủng nịch:

 

“Lần đầu em đến, anh sợ em thấy lạ.”

 

Thẩm Hạc đã nhận ra Lâm Hiến có chút e ngại trong việc giao tiếp xã hội.

 

Lâm Hiến cảm động nói: “Ừm, thấy anh là em không sợ gì nữa.”

 

Hai người cùng nhau bước vào văn phòng của Thẩm Hạc, bắt đầu dùng bữa trưa.

 

Khi ăn, Lâm Hiến kể về lớp sương mù trên đường:

 

“Kỳ lạ quá, Thẩm ca. Giữa trưa mà lại có sương mù. Anh nghĩ có phải do không khí ô nhiễm quá nặng không?”

 

Thẩm Hạc nhíu mày, rồi nói với Lâm Hiến:

 

“Có khả năng thời tiết sương mù sẽ kéo dài. Hiến Hiến, sau này nhớ mua nhiều đồ ăn dự trữ, hạn chế ra ngoài nhé.”

 

Lâm Hiến nghe xong, ánh mắt đầy lo lắng: “Vậy anh lái xe đi làm cũng nguy hiểm lắm.”

 

Thẩm Hạc mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp. Anh nhẹ nhàng an ủi: “Từ ngày mai anh sẽ làm việc ở nhà.”

 

Đôi mắt Lâm Hiến sáng bừng, vui sướng nói: “Vậy là ngày nào em cũng được nhìn thấy anh sao?”

 

Thẩm Hạc gật đầu: “Anh cũng muốn ở bên Hiến Hiến nhiều hơn.”

 

Sau bữa trưa, Lâm Hiến thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

 

Thẩm Hạc tiễn cậu ra cửa, tình cờ chạm mặt Tần Tu vừa ăn trưa xong quay lại.

 

Khi thấy hai người họ nắm tay nhau, Tần Tu thoáng sững sờ, sau đó nở nụ cười trêu chọc:

 

“Ồ, không định giới thiệu à? Cây vạn tuế cuối cùng cũng ra hoa rồi hả, lão Thẩm?”

 

Lâm Hiến nghe thấy giọng điệu của Tần Tu, lập tức cảm thấy căng thẳng.

 

Thẩm Hạc không buồn để ý đến Tần Tu, nắm tay Lâm Hiến, trực tiếp kéo cậu lướt qua và bước vào thang máy.

 

Trong thang máy, không có ai khác, Thẩm Hạc khẽ cúi xuống nhìn Lâm Hiến, nhẹ giọng nói:

 

“Em đừng để ý đến hắn. Hắn không phải người tốt.”

 

Lâm Hiến thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Cười kiểu đó trông giả lắm, em cũng không thích hắn.”

 

Thẩm Hạc bật cười, sau đó thì thầm, giọng đầy ẩn ý:

 

“Chẳng mấy chốc em sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa.”

 

Lâm Hiến không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ rằng Tần Tu sắp nghỉ việc hoặc rời công ty.

 

Khi đến bãi đỗ xe, Lâm Hiến cảm thấy lưu luyến, dù buổi tối họ sẽ lại gặp nhau.

 

Sau khi chào tạm biệt, cậu định mở cửa xe để rời đi, nhưng một bàn tay chặn lại.

 

Thẩm Hạc kéo cửa xe, cúi người xuống, áp sát gần cậu. Một bàn tay lớn đặt lên vai Lâm Hiến, kéo cậu lại gần hơn.

 

Lâm Hiến bất giác nhắm mắt, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào nhưng đầy bá đạo của Thẩm Hạc.

 

Khi nụ hôn kết thúc, Lâm Hiến mở mắt, thở hổn hển. Gương mặt cậu đỏ bừng, giống như một chú cá nhỏ vừa bị sóng đánh dạt lên bờ.

 

Đến khi hoàn hồn, cậu thấy Thẩm Hạc đã giúp mình thắt dây an toàn, đóng cửa xe cẩn thận. Anh đứng bên ngoài, chỉnh lại trang phục, mỉm cười và vẫy tay tạm biệt.

 

Lâm Hiến lặng người, không biết nói gì. Cậu chỉ có thể đạp ga, lái xe rời đi với đôi chân hơi mềm nhũn.

 

Gương mặt cậu đỏ bừng, trong lòng vừa tức giận vừa bất bình:

 

“Tại sao cũng là hôn, mà Thẩm ca chẳng sao cả, còn em thì chân tay bủn rủn thế này chứ!”

 

Trên đường về nhà, cậu phát hiện sương mù lại dày hơn vài phần.

 

Tiện đường, Lâm Hiến ghé siêu thị, mua một lượng lớn rau củ, trái cây, thịt, trứng và các loại đồ uống. Cậu cũng không quên mua thêm vài túi đồ ăn vặt, chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp phải ở nhà lâu dài.

 

Cậu mua nhiều đến mức phải đi ba chuyến thang máy mới mang hết đồ vào nhà.

 

Khi đi thang máy, cậu bắt gặp một nhóm người lạ gồm ba nam và hai nữ. Họ đều mang theo hành lý và đứng tụ tập trong tầng hầm.

 

Trong số đó, có một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng của trường trung học, trông khá quen mắt.

 

Lâm Hiến đã sống ở đây nửa năm, quen biết gần hết mọi người trong khu. Nhìn dáng vẻ của nhóm người này, cậu đoán họ là những người thuê mới.

 

Khi nhìn đến các tầng đã được chọn trên bảng điều khiển thang máy, Lâm Hiến mới nhận ra tất cả đều bấm đến tầng 4.

 

Cậu lập tức hiểu ra.

 

Những người này chính là những người thuê mới sẽ vào ở căn hộ 401 – căn hộ mà cậu vừa trả lại sáng nay.

 

Nghĩ đến việc họ đang lao đầu vào nguy hiểm, một chút lương tâm trỗi dậy, Lâm Hiến quyết định nhắc nhở họ:

 

“Các bạn định thuê căn 401 phải không?”

 

Một nữ sinh trong nhóm lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy đề phòng: “Sao anh biết?”

 

Thái độ này khiến Lâm Hiến hơi khó chịu. Cậu đáp: “Không phải mọi người đều lên tầng 4 sao? Tôi từng ở 401, giờ chuyển sang 402. Sáng nay chủ nhà mới làm thủ tục trả phòng cho tôi.”

 

Bị đối xử như vậy, tâm trạng Lâm Hiến cũng không còn vui vẻ.

 

Chàng trai trẻ mặc đồng phục xanh trắng mỉm cười, cố gắng làm dịu không khí:

 

“Vậy tại sao anh lại chuyển đi?”

 

Nói xong, cậu ta đặt túi rau củ nặng trĩu mà Lâm Hiến đang cầm lên vali của mình, giải thích:

 

“Để thế này sẽ bớt nặng hơn. Nhìn ngón tay anh đỏ hết cả rồi.”

 

Hành động ấm áp này khiến Lâm Hiến có ấn tượng tốt với cậu ta. Nhìn tuổi tác tương đồng và tính cách cởi mở, chàng trai này khiến cậu nhớ đến một người bạn đồng học.

 

Vì thế, Lâm Hiến đơn giản kể lại chuyện mình trải qua đêm qua – từ việc đối mặt với nguy hiểm đến quyết định chuyển đi. Sau đó, cậu nhắc nhở:

 

“Các bạn không tin cũng được, tôi chỉ muốn khuyên một câu. Nếu không muốn gặp rắc rối, tốt nhất đừng thuê căn 401.”

 

Sau lời kể của cậu, thang máy rơi vào yên lặng. Năm người còn lại đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Cuối cùng, một người đàn ông trông lớn tuổi nhất trong nhóm phá vỡ sự im lặng. Với gương mặt lạnh tanh, anh ta nói:

 

“Chúng tôi đến đây chính là vì nơi này có ma quỷ.”

 

Nghe vậy, Lâm Hiến chỉ gật đầu, không nói thêm.

 

Cậu đã làm hết trách nhiệm, lời nên nói cũng đã nói. Việc họ lựa chọn thế nào không còn liên quan đến cậu nữa.

 

"Khuyên người đừng làm việc nguy hiểm thật khó, huống chi họ tự nguyện đến đây."

 

Nghĩ vậy, cậu cũng không định để tâm thêm. Dù gì, bản thân cậu cũng từng sống ở đó suốt nửa năm mà không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm đến tính mạng.

 

Tuy nhiên, điều khiến cậu thắc mắc là, rõ ràng họ trông rất sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp tiến tới.

 

Cảm giác... như thể họ bị ép buộc vậy.

 

Ánh mắt Lâm Hiến vô tình dừng lại trên cậu nam sinh mặc đồng phục xanh trắng. Có gì đó ở cậu ta khiến Lâm Hiến cảm thấy quen thuộc.

 

Dường như nhận ra ánh nhìn của Lâm Hiến, cậu ta quay sang cười hỏi:

 

“Anh nhìn em làm gì thế? Em còn đang học cấp ba, nhưng trường nghỉ nên em mới ở đây.”

 

Cậu nam sinh nở nụ cười thẹn thùng.

 

Khi hai người đang trò chuyện, thang máy dừng lại ở tầng 4.

 

Trước khi rời đi, cậu nam sinh quay lại tự giới thiệu:

 

“Đúng rồi, quên mất chưa giới thiệu. Em là Kỷ Phàm, ‘Phàm’ trong ‘giương buồm vượt biển’.”

 

Lâm Hiến mỉm cười đáp lại:

 

“Còn tôi là Lâm Hiến, ‘Hiến’ trong ‘phụng hiến’.”

 

*

[Phó bản: Phòng trọ máu]

*

 

Kỷ Phàm mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe.

 

Xung quanh là bốn người xa lạ, đều khoảng hơn hai mươi tuổi. Trong đó có hai nam và hai nữ, trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu.

 

Cậu cúi đầu nhìn bản thân. Cơ thể mình vẫn hoàn hảo, đang mặc bộ đồng phục học sinh, trong tay nắm chặt một chiếc điện thoại.

 

Nhưng điều kỳ lạ nhất là... cậu biết rõ, mình đã chết.

 

Chết trong một đêm mưa mùa hè, bị đâm nhiều nhát đến mất máu mà chết.

 

Hiện giờ là tình huống gì? Xuyên không? Trọng sinh?

 

Ngay khi Kỷ Phàm còn đang bối rối, một giọng nói vang lên trong đầu, giải thích tất cả.

 

Hóa ra, cậu đang tham gia một trò chơi kinh dị thuộc thể loại "vô hạn lưu".

 

Nhiệm vụ lần này là trong phó bản Hồng Phòng Ở, yêu cầu hoàn thành các nhiệm vụ để sống sót và nhận phần thưởng dựa trên biểu hiện.

 

Còn đang suy nghĩ, cậu chợt nghe một giọng nữ vang lên:

 

“Ở đây ai là người mới?”

 

Người nói là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt. Cô toát lên khí chất của một người đã đi làm.

 

Cô tiếp tục: “Tôi không phải người mới, nhưng cũng chỉ mới vượt qua hai phó bản. Chúng ta nên giới thiệu qua một chút. Tôi tên là Vương Dao.”

 

Người thứ hai lên tiếng là một cô gái mặc áo lông trắng ngắn, khuôn mặt sắc sảo, toát lên khí chất mạnh mẽ như một người thường xuyên ở vị trí cao:

 

“Tôi là Dương Nhã, đây là lần thứ ba tôi tham gia phó bản.”

 

Ngoài hai cô gái, cả ba người còn lại đều là tân binh, trong đó có Kỷ Phàm.

 

Cậu liếc nhìn hai người nam còn lại. Một người im lặng không nói, người kia thì cau mày, trông không có ý định mở miệng.

 

Kỷ Phàm quyết định chủ động:

 

“Tôi là Kỷ Phàm, mười tám tuổi, vừa mới thi đại học xong. Tôi là người mới.”

 

Chàng trai trẻ với băng keo cá nhân dán trên mũi khẽ ngáp, giọng lười biếng:

 

“Ngô Khang, người mới.”

 

Cuối cùng là người đàn ông có vẻ ngoài khắc nghiệt, lông mày nhíu chặt khiến người ta tự hỏi liệu anh ta sinh ra đã như vậy không. Anh ta nói với vẻ khó chịu:

 

“Tôi là Lưu Vũ, người mới. Nhưng hai mỹ nữ đây đều đã có kinh nghiệm, chắc có thể chiếu cố đến chúng tôi, đúng không?”

 

Vương Dao nhẹ giọng từ chối:

 

“Tôi chỉ vượt qua hai phó bản nhờ người khác dẫn dắt, không có nhiều điểm tích lũy hay vật phẩm hỗ trợ đâu.”

 

Cô còn thêm một câu:

 

“Tôi yếu lắm, không giống Dương Nhã tỷ. Nghe nói chị ấy tự giải quyết toàn bộ các nhiệm vụ trong các phó bản trước, chắc có nhiều vật phẩm lắm nhỉ.”

 

Dương Nhã trợn mắt, lạnh lùng đáp:

 

“Chỉ cần không chủ động gây rắc rối, ba phó bản đầu sẽ không quá nguy hiểm. Nhưng nếu muốn tôi bảo vệ?”

 

Cô nhìn Lưu Vũ với ánh mắt khinh thường:

 

“Xấu trai thế mà cũng nghĩ đến việc nhờ vả à.”

 

Lưu Vũ bị chế nhạo nhưng không giận, chỉ nhếch miệng cười:

 

“Đừng vội từ chối, chị à. Biết đâu sau khi thông qua, giá cả lại hợp lý đấy.”

 

Dương Nhã nhíu mày:

 

“Gọi ai là chị? Không thân.”

 

Không khí căng thẳng, Kỷ Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề:

 

“Chúng ta nên xuống xe trước đã.”

 

Sau khi xuống xe, họ thấy ngoài xe có những chiếc vali với tên của từng người được dán trên đó.

 

Bối cảnh phó bản lần này là: một nhóm thanh niên yêu thích khám phá chuyện thần bí đã nghe tin về một ngôi nhà ma nổi tiếng và quyết định đến điều tra.

 

Để có kinh phí, họ đã hợp sức bắt giữ một tên sát nhân nổi tiếng gần đây để nhận tiền thưởng.

 

Nhiệm vụ đầu tiên – bắt giữ hung thủ – đã hoàn thành, và họ bị đưa đến gara dưới tầng hầm.

 

Từ đây, họ phải vượt qua thử thách gan dạ trong căn nhà ma ở tầng 4.

 

Khi cả nhóm bước vào thang máy, một giọng nói vang lên:

 

“Chờ đã!”

 

Một thiếu niên ngoan ngoãn chạy tới, tay xách một túi rau củ lớn.

 

Cậu thiếu niên trông khoảng 17-18 tuổi, cao tầm 1m7, mặc áo lông dày và toát lên vẻ thanh xuân.

 

Ánh mắt Kỷ Phàm sáng lên khi nhận ra cậu thiếu niên này. Đó là người cậu từng nhìn thấy hôm trước trong một con ngõ nhỏ.

 

Nhưng rất nhanh, Kỷ Phàm nhận ra... đối với cậu, đó chỉ mới là hôm qua. Nhưng với thiếu niên này, có lẽ đã rất lâu.

 

Dù vậy, Kỷ Phàm vẫn muốn làm quen với cậu.

 

Trong những phút đầu bước vào phó bản, Kỷ Phàm luôn thấy mơ hồ, không rõ thực hay ảo. Cậu mất ngủ cả đêm, chỉ cảm thấy đây như một cơn mộng dài.

 

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười thiện ý của thiếu niên này, cảm giác thân quen ấy khiến cậu lập tức tỉnh táo.

 

Cậu nghĩ thầm:

“Mình vừa kết thúc kỳ thi đại học, tương lai còn sáng lạn. Hãy coi đây là một thử thách thêm vào kỳ thi ấy mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK