• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán ăn Tuyền Sơn hành động rất nhanh. Sau khi Lâm Hiến và Thẩm Hạc rời đi, nhân viên quán nhanh chóng mang thêm một bàn đồ ăn đến cho nhóm Kỷ Phàm.

 

Dù mọi người đều đói bụng, nhưng trải qua nhiều phó bản kinh hoàng, họ không dễ dàng động đũa. Trong tình huống như thế này, việc cẩn trọng là điều không thể thiếu.

 

Các thành viên trong nhóm bắt đầu quan sát bàn đồ ăn, đề phòng những khả năng như bị hạ độc, bỏ thuốc, hoặc thậm chí là tình huống huyền huyễn – điển hình như thức ăn bị biến thành giòi bọ bởi ảo thuật, thứ thường thấy trong những bộ phim kinh dị.

 

Mỗi người chơi đều có cách riêng để lẩn tránh nguy hiểm từ đồ ăn. Một số dùng trực giác để phán đoán, số khác sử dụng phương pháp truyền thống như ngân châm thử độc. Cũng có người chọn “chiến thuật đạo hữu” – quan sát những người khác ăn trước để đảm bảo an toàn.

 

Tuy nhiên, cách làm hoàn hảo nhất lại không phổ biến vì tính đắt đỏ* của nó. (bảy người chơi đều chờ người chơi khác ăn trước :))

 

“Cứ yên tâm ăn đi, tôi đã dùng lá bài dò xét, bàn này không có vấn đề gì cả.” Tô Dương vừa nói vừa gắp một miếng đồ ăn lên thử trước, động tác tự nhiên đầy tự tin.

 

“Lá bài Dò xét sao?”

 

Lý Nam tròn mắt kinh ngạc, cảm thán: “Không hổ là Tô thần, thật khí phách!” Nói xong còn giơ ngón cái tỏ vẻ tán thưởng.

 

Trong lòng Kỷ Phàm thầm nghĩ: “Đúng là một màn khoe khoang hoàn hảo theo phong cách Versailles*.”

(Ví dụ: Một người giàu có không trực tiếp nói "Tôi rất giàu," mà sẽ nói kiểu như: "Tôi chẳng biết nên chọn nghỉ hè ở Pháp hay Hàn Quốc, chỗ nào cũng đẹp cả.")

Lá bài Dò xét là một công cụ được mua bằng hệ thống tích phân. Một lá bài có giá lên đến 1000 tích phân, tuy có thể sử dụng nhiều lần nhưng mỗi lần dùng lại tiêu hao thêm tích phân. Chi phí sẽ thay đổi dựa trên phạm vi và cường độ dò xét, khiến nó trở thành một lựa chọn xa xỉ mà không phải ai cũng đủ khả năng sử dụng.

 

Dù vậy, đây được coi là phương pháp gần như hoàn hảo để đảm bảo an toàn trước đồ ăn. Tuy nhiên, vì giá cả đắt đỏ, đa phần người chơi thông thường chỉ có thể mơ đến chứ không dùng nổi.

 

Nghe Tô Dương nói, những người còn lại thoáng chốc lộ ra nhiều biểu cảm khác nhau: có người hâm mộ, có người ghen tị, cũng có người không cho là đúng hoặc cảm thấy đây là sự lãng phí.

 

Dù thế nào, cuối cùng cả nhóm đều lên tiếng cảm ơn Tô Dương, bởi anh ta đã chia sẻ thông tin quan trọng mà hoàn toàn có thể giữ kín cho riêng mình.

 

Khi đã chắc chắn đồ ăn an toàn, nhóm người bắt đầu ăn. Mặc dù không đến mức ngấu nghiến, nhưng tốc độ gắp đồ ăn của ai cũng rất nhanh, hiển nhiên là đói bụng đã lâu.

 

Giữa một nhóm người đang ăn cơm với tốc độ nhanh, chỉ có một người động tác thong thả, khiến cậu trở nên nổi bật một cách khác thường. Những người khác, hoặc ít hoặc nhiều, đều liếc nhìn cậu vài lần.

 

Người xưa có câu: "Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề."

 

Kỷ Phàm - trong nhóm người ăn cơm ấy bị xác nhận là đứa ngốc vì cậu đang ngẩn người nghĩ đến Lâm Hiến.

 

Kỷ Phàm đang mải suy nghĩ về Lâm Hiến, đến mức ăn cơm cũng không tập trung.

 

"Phó bản này thật kỳ lạ, lại còn có cả chuyện kết hôn đồng tính?" Một người mập mạp tò mò thốt lên.

 

Lúc đầu, trưởng làng đã nói lý do Thẩm Hạc tổ chức tiệc là vì đám cưới, nhưng Lâm Hiến rõ ràng là một chàng trai. Điều này khiến người mập mạp cảm thấy ngạc nhiên – hóa ra là hai người đàn ông kết hôn với nhau.

 

"Thật khó hiểu!" Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền tên Nghiêm Phong nghiêm túc nói, trên mặt thoáng chút chán ghét.

 

"Nam giới kết hôn thì sao? Tình yêu đích thực không phân biệt giới tính!" Lý Nam phản bác, rõ ràng không hài lòng với quan điểm của Nghiêm Phong.

 

Trước đây, Lý Nam là một fan trung thành của tiểu thuyết đam mỹ, thích ghép đôi mọi kiểu nhân vật. Ngay cả khi đã bước vào trò chơi kinh dị, cô vẫn không quên thói quen đó.

 

Chẳng hạn, cô từng ghép cặp Tô Dương – người đứng đầu bảng xếp hạng – với Trịnh Diễm, người đứng thứ hai. Một bên là công tử quý tộc cao ngạo, bên kia là thanh niên nghèo tự lực cánh sinh. Hai người gặp nhau, vừa yêu vừa đấu, cô còn đặt cho cặp đôi này cái tên "Dương Diễm."

 

"Chỉ thế mà không chấp nhận được sao?" An Nhĩ Nhã quấn một lọn tóc xoăn quanh ngón tay, chậm rãi nói, vẻ đầy ẩn ý: "Ban đầu, ai ngờ được rằng sau khi chết, người ta sẽ bước vào trò chơi kinh dị chứ? Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra. Phó bản nhiều vô kể, có những thứ chúng ta không bao giờ tưởng tượng nổi."

 

"Liệu có phải Lâm Hiến chính là nhân vật mấu chốt của phó bản này không? Các anh xem, tiệc làng được tổ chức vì cậu ấy. Thẩm Hạc là bạn trai của cậu ấy, trông cũng không đơn giản…" Lý Nam táo bạo phỏng đoán.

 

"Không đời nào!"

 

Kỷ Phàm nghe thấy tên Lâm Hiến thì như bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cậu nhíu mày, giọng đầy bất bình: "Nếu có vấn đề, chắc chắn là Thẩm Hạc! Trước hết, hắn chắc chắn không phải con người. Thứ hai, đại thôn Loan là quê của Thẩm Hạc, nếu không thì sao Lâm Hiến lại đến nơi hẻo lánh này?"

 

Mọi người nghe thấy Kỷ Phàm phân tích chặt chẽ, ai cũng cảm thấy cậu nói rất có lý.

 

Tô Dương gật đầu: "Thẩm Hạc không đơn giản, Lâm Hiến cũng vậy."

 

"Chắc cả hai đều là quỷ." Nghiêm Phong vẫn không chịu chấp nhận chuyện kết hôn đồng tính.

 

"Giới tính liên quan gì ở đây? Ý của Tô Dương là Lâm Hiến và Thẩm Hạc đều có quỷ khí?" Lý Nam chỉnh lại khái niệm, cố gắng giải thích rõ ràng.

 

Tô Dương do dự một chút rồi đáp: "Hiểu như vậy cũng được."

 

Nhưng anh ta cảm thấy tình huống của Lâm Hiến phức tạp hơn. Trên người cậu ta có hai loại quỷ khí hoàn toàn khác nhau: một từ Thẩm Hạc và một từ nơi xa không rõ nguồn gốc, giống như quỷ đồng* vậy.

(quỷ em bé)

 

Tô Dương không suy nghĩ thêm mà đặt câu hỏi khiến mọi người đều tò mò: "Kỷ Phàm, cậu quen Lâm Hiến từ trước à?"

 

Kỷ Phàm im lặng vài giây, như không muốn nói, lại như đang cân nhắc lời. Cuối cùng, cảm thấy ánh mắt mọi người càng lúc càng dồn dập, cậu kể lại quá trình quen biết Lâm Hiến.

 

Sau khi kể xong, không đợi ai lên tiếng, Kỷ Phàm đã vội hỏi: "Phó bản khác nhau có thể xuất hiện nhân vật giống nhau sao? Hay nói cách khác, tại sao Lâm Hiến lại xuất hiện lần nữa ở phó bản này?"

 

"Liên hoàn phó bản."

 

Ứng Hàn – người vẫn luôn im lặng – bỗng lên tiếng: "Trước đây, tôi từng gặp phải. Các phó bản liên hoàn có sự liên kết, nhân vật quen thuộc sẽ tái xuất hiện và nhớ đến cậu, nếu cậu để lại ấn tượng đủ sâu."

 

"Để lại… ấn tượng sâu sắc?" Kỷ Phàm lẩm bẩm.

 

Cậu lấy từ túi ra một cây bút và cuốn sổ, nhanh chóng viết vài dòng, rồi bật cười, giọng đầy châm biếm: "Thay vì giải thích vậy, chẳng bằng nói rằng phó bản liên hoàn thực chất diễn ra trong cùng một thế giới. Những nhân vật kia không phải trí tuệ nhân tạo, mà là con người thật sự."

 

"Chúng ta, những người chơi lẽ ra đã chết, mới chính là những kẻ xâm phạm và phá hủy cuộc sống của họ, những kẻ xâm lấn và phá hoại thế giới phó bản."

 

Ý kiến của Kỷ Phàm khiến mọi người sửng sốt, nhưng ai cũng cảm thấy có điều gì đó đúng.

 

Đối với Kỷ Phàm, nếu điều này là thật, thì có nghĩa Lâm Hiến có cuộc sống riêng, có một thế giới thuộc về cậu ấy, hoàn toàn không liên quan đến Kỷ Phàm. Nghĩa là Lâm Hiến sẽ không bao giờ sống cùng thế giới với cậu.

 

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa họ, có lẽ chỉ như tuyết tháng Sáu hiếm gặp, như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi.

 

Rồi sau đó, tuyết tan, hoa tàn, tất cả chỉ còn là hư không.

 

****

 

Bữa tiệc rượu buổi trưa kéo dài đến tận hai giờ chiều mới kết thúc. Một vài đứa trẻ dứt khoát ở lại, chờ đến tối khi cha hoặc anh trai chúng đến uống rượu thì lại kiếm thêm được chút đồ ăn, rồi tụ tập chơi đùa trong sân trước của tiệm cơm.

 

Lâm Hiến nhớ đến giấc mơ của mình, trong đó có cậu bé rất ham chơi. Vì vậy, cậu bước qua xem bọn trẻ đang chơi gì.

 

“Ngươi đập một, ta đập một, một đứa trẻ nhỏ mặc bộ quần áo mới.”

 

“Ngươi đập hai, ta đập hai, hai đứa trẻ nhỏ buộc tóc bím.”

 

Hai cô bé đang chơi trò hát và vỗ tay, vừa hát vừa cười đùa rất vui vẻ.

 

Thẩm Hạc bước tới bên cạnh Lâm Hiến và nói:

"Anh cần đi mua vài thứ, sẽ rời đi một lát. Em muốn đi cùng anh hay ở lại đây chờ anh?"

 

"Anh định mua gì?" Lâm Hiến ngạc nhiên hỏi, "Hôm qua chẳng phải đã mua rất nhiều đồ rồi sao?"

 

"Anh muốn mua thêm nước, lần này mua nhiều một chút để dự trữ. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối cũng không đủ, anh sẽ tiện thể mua luôn."

 

"Nếu xa thì em không đi đâu." Lâm Hiến không muốn di chuyển quá nhiều, cảm thấy khá lười biếng.

 

"Vậy em ở lại nhớ chú ý an toàn nhé." Thẩm Hạc căn dặn.

 

Lâm Hiến bật cười, phì cười nói:"Nhiều người thế này, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?"

 

Nói rồi, cậu đẩy nhẹ Thẩm Hạc đi ra ngoài, vừa đẩy vừa nói:"Được rồi, anh đi nhanh đi, đi sớm về sớm nhé."

 

Nhìn theo Thẩm Hạc lái xe rời đi, Lâm Hiến kéo một chiếc ghế ra, tìm một gốc cây to có bóng mát để ngồi. Cậu nhìn thấy bảy, tám đứa trẻ đang tụm lại thành một vòng chơi đùa. Một cô bé nhỏ nhắn lon ton chạy tới bên cạnh cậu, ngẩng đầu lên hỏi:"Thẩm thẩm, ngươi chơi trốn tìm với bọn con được không?"

 

Mặc dù giọng nói non nớt của cô bé rất đáng yêu, nhưng Lâm Hiến vẫn không thể bỏ qua cách cô bé gọi mình.

 

"Tiểu muội muội, em tên là gì vậy?"

 

"Em tên là Đại Nha."

 

"Ha ha, Đại Nha à, sao lại gọi anh là thẩm thẩm vậy?" Lâm Hiến bật cười, không ngờ rằng mình lại bị gọi như vậy. Ngay cả khi cậu đang yêu, hoặc thậm chí lập gia đình, cậu vẫn nghĩ mình chỉ là một người trẻ tuổi. Thực tế, năm nay cậu mới hai mươi tuổi mà thôi.

 

"Mẹ em nói anh là vợ của Thẩm thúc thúc, nên em phải gọi anh là thẩm thẩm." Đại Nha nghiêng đầu, đôi mắt long lanh đầy ngây thơ. Dù còn nhỏ nhưng cô bé đã rất giỏi đoán ý người khác. Cô bé bẽn lẽn hỏi tiếp:"Vậy nếu em gọi anh là ca ca, có được không?"

 

Nhìn khuôn mặt thấp thỏm của Đại Nha, Lâm Hiến mỉm cười gật đầu đồng ý.

 

Cậu nhớ Thẩm Hạc từng kể rằng ở Đại Loan thôn, nơi xa xôi hẻo lánh này, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề. Hầu hết các cô bé trong thôn đều được đặt những cái tên đơn giản, giống như Đại Nha.

 

Với cha mẹ, con gái lớn chỉ cần ngoan ngoãn làm việc nhà, sau này chăm sóc tốt cho em trai là đủ. Việc đặt tên chỉ để dễ dàng gọi và sai bảo, chẳng ai bận tâm đến ý nghĩa hay sự độc đáo.

 

Nhìn Đại Nha, Lâm Hiến thấy cô bé có vẻ nhạy cảm và cẩn trọng, dường như không được coi trọng trong gia đình, thường xuyên phải làm việc. Có lẽ, lần ra ngoài này chỉ là vì cả làng đều đi dự tiệc, và trong lòng cô bé chắc rất háo hức khi được ra ngoài chơi.

 

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy thương tiếc, không nỡ từ chối lời mời của cô bé.

 

"Được rồi, để anh đếm thử xem có bao nhiêu người nào?" Lâm Hiến ra hiệu cho bọn trẻ đứng yên để đếm. Tổng cộng có tám đứa, cũng không quá đông.

 

"Vậy các em muốn chơi trốn tìm thế nào đây?" Cậu mỉm cười hỏi.

 

"Ca ca, bọn em sẽ trốn, còn anh phải đi tìm bọn em!" Một cậu bé khỏe mạnh nhanh nhảu đáp.

 

Đại Nha đã kể cho các bạn về việc đổi cách xưng hô, nên bây giờ bọn trẻ đều gọi Lâm Hiến là "ca ca".

 

"Được thôi, anh sẽ nhắm mắt đếm đến một trăm, rồi bắt đầu đi tìm các em. Nhưng trong sân này không có chỗ nào để trốn cả!" Lâm Hiến nhìn quanh sân rộng và nói với vẻ băn khoăn.

 

Sân trước của tiệm cơm rất lớn, được sửa sang chủ yếu để đỗ xe, chỉ có vài cây mọc quanh tường. Một không gian trống trải như vậy thật sự không có chỗ trốn nào, ngoài việc trèo lên cây – điều mà cậu không thể để bọn trẻ làm vì quá nguy hiểm.

 

"Hay là chúng ta vào trong tiệm cơm chơi đi?" Cậu đề nghị.

 

"Được không ạ?" Mặc dù hỏi vậy, nhưng bọn trẻ đều háo hức, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

 

Lâm Hiến dẫn bọn trẻ vào tầng một của tiệm cơm và xin phép quản lý. Vì hôm nay nhóm của Lâm Hiến là khách lớn nhất ở đây, quản lý cũng dễ dãi, không muốn gây khó dễ cho cậu.

 

"Hú! Chúng ta chơi trốn tìm nào!"

 

"Em chưa bao giờ chơi trốn tìm ở đây đâu!"

 

"Chờ xem, lần này anh sẽ không tìm được em đâu!"

 

"Đại Nha, chúng ta trốn cùng nhau nhé?"

 

Nghe quản lý đồng ý, cả đám trẻ reo hò vui mừng, ríu rít bàn tán không ngừng.

 

Lâm Hiến khẽ ho vài tiếng để ngắt lời, rồi nghiêm túc dặn dò:

 

"Các em chỉ được trốn ở tầng một, không được lên tầng hai, cũng không được vào bếp. Nhớ chưa?"

 

"Nhớ rồi ạ!" Tất cả đồng thanh đáp.

 

"Vậy các em nhanh tìm chỗ trốn đi nhé!" Cậu nhắm mắt lại và bắt đầu đếm:"Một, hai, ba… 56, 57… 73, 74… 99, một trăm!"

 

Khi đếm đến một trăm, Lâm Hiến mở mắt ra, lớn tiếng gọi:"Anh đếm xong rồi, anh đi tìm đây! Các em trốn xong chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK