Lâm Hiến trở về tiểu viện, vừa bước vào cổng đã xua tay cho đám hạ nhân lui hết. Cậu lén lút nhìn quanh một vòng, đảm bảo không ai theo dõi rồi mới chột dạ bước vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, từ các góc phòng lập tức ló ra những bàn tay nhỏ bé của những người giấy, chúng nhấc chân chạy về phía cậu.
Người giấy đầu tiên chạy đến là một cái có đôi cánh dài, theo sau là một cái có bốn chân, chậm nhất là một người giấy với một chân dài, một chân ngắn, đi hai bước lại ngã.
Lâm Hiến ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng, từng chút một đón lấy chúng. Những người giấy ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu. Khi người giấy cuối cùng cũng nằm gọn vào, cậu đã có một chồng người giấy nhỏ trong tay.
Đây chính là thành quả sau vài tháng học tập của Lâm Hiến. Nội dung trong cuộn da dê kia quả nhiên là thật.
Những người giấy này được tạo ra bằng kỹ thuật cắt giấy đơn giản nhất. Sau khi cắt xong, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên, rồi dùng chu sa vẽ một đồ án – hay có thể gọi là một loại phù văn – là có thể kích hoạt chúng.
Những người giấy như vậy chỉ có tư duy đơn giản, biết nghe lệnh và thực hiện một số hành động cơ bản. Tuy nhiên, chúng chỉ có thể sử dụng một lần, hư hao thì không thể sửa chữa.
Mặc dù biết chúng không có linh hồn, nhưng Lâm Hiến không tránh khỏi việc sinh ra cảm giác yêu thương, coi chúng như con mình. Cậu dành thời gian mỗi ngày để “tập thể dục” cho chúng, như thể đang chăm sóc con cái.
Minh Tễ tất nhiên biết chuyện này. Thậm chí, vào lần đầu tiên Lâm Hiến thành công, cậu đã ngay lập tức chia sẻ niềm vui với anh.
Đêm hôm đó, Minh Tễ nhìn người giấy nhỏ bé bước đi lảo đảo, ánh mắt sáng lên, như thể trong đầu vừa xác định một ý tưởng nào đó.
Lâm Hiến cứ nghĩ Minh Tễ cũng muốn học kỹ thuật cắt giấy, nên không ngại chia sẻ hết cách làm. Nhưng Minh Tễ lại từ chối.
Tuy nhiên, về sau mỗi khi Lâm Hiến cần tài liệu gì, Minh Tễ đều tìm cách chuẩn bị cho cậu. Không chỉ vậy, anh còn giúp cậu che giấu mọi việc. Duy chỉ có một điều lạ là thời gian Minh Tễ ở trong thư phòng ban ngày ngày càng kéo dài.
Sau khi cất chồng người giấy vào ngực áo, Lâm Hiến cầm một cuốn thoại bản lên đọc.
Những cuốn thoại bản này cậu tìm thấy trong thư phòng của Minh Tễ, phần lớn nội dung đều liên quan đến thần quỷ và các sinh vật huyền bí…
Lâm Hiến suy nghĩ, có lẽ Minh Tễ là một người hơi mê tín chăng?
Lâm Hiến nghĩ đến trải nghiệm gặp quỷ ở thôn Đại Dương cùng những người giấy trong lòng mình, chỉ có thể bất đắc dĩ mà tự nhủ: Ở thế giới này, mê tín cũng là chuyện bình thường…
“Khụ khụ khụ—” Minh Tễ ho nhẹ, đẩy cửa bước vào.
Lâm Hiến theo thói quen đứng dậy rót nước cho anh. Những tháng qua, hai người đã hình thành nếp sinh hoạt như vậy, tự nhiên mà không cần lời nói.
“Nhà họ Triệu đến để từ hôn.” Minh Tễ uống nước, giọng điềm nhiên nhưng ánh mắt lại thoáng trầm xuống.
Lâm Hiến thở dài một hơi, buột miệng cảm thán:
“Nhà họ Triệu đến cũng nhanh thật, như thể đã biết trước chuyện này vậy…”
Minh Tễ cầm chén trà, tay thoáng khựng lại nhưng lập tức khôi phục, nhấp một ngụm trà.
“Nhưng thật ra, cũng chẳng có gì không tốt. Người nhà họ Triệu quá thiếu nghĩa khí, vừa xảy ra chuyện đã muốn từ hôn. Người như vậy không đáng tin cậy, gả qua cũng chỉ là chuỗi ngày đầy mâu thuẫn, chẳng có gì thư thái.”
Lâm Hiến tức giận bất bình, tiếp tục nói:
“Muội muội tốt như vậy, nhất định sẽ có người không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó mà cưới nàng. Mà cho dù không ai cưới, nhà chúng ta nuôi nàng cũng đâu có vấn đề gì, đúng không?”
Cậu chớp mắt nhìn Minh Tễ, thấy anh gật đầu thì lại nói tiếp, lời lẽ càng lúc càng mạnh mẽ:
“Tôi đã sớm không ưa mấy cái quy tắc hủ lậu này rồi. Dựa vào đâu mà phụ nữ phải chịu ràng buộc khắp nơi? Có một vị nhân vật lớn từng nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời mà! Nếu Minh Phi không gả được, tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ nàng. Tôi còn có thể giúp nàng tìm một tiểu bạch kiểm, nàng muốn mấy người thì tìm mấy người!”
Thấy Lâm Hiến càng nói càng không có điểm dừng, Minh Tễ xen lời:
“Em sống ở Minh phủ cảm thấy không vui sao?”
Lời nói vốn chỉ là để chuyển chủ đề, nhưng khi thốt ra, Minh Tễ lại nhận ra bản thân thực sự muốn biết câu trả lời. Trong lòng anh có chút khó chịu, hỏi tiếp:
“Em có phải muốn rời đi không?”
Những ngày gần đây, Minh Tễ thường xuyên thấy Lâm Hiến ngồi ngẩn ngơ, ánh mắt xa xăm như đang nhớ nhung điều gì đó.
Lâm Hiến cúi đầu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hơi ngập ngừng nói:
“Không phải… chỉ là ở trong phủ lâu quá nên hơi nhàm chán…”
Nơi này đồ ăn ngon, mọi thứ đều chu cấp đầy đủ, cậu sao có thể muốn rời đi? Nhưng trong lòng Lâm Hiến vẫn không ngừng nhớ nhung cuộc sống hiện đại, đặc biệt là điện thoại và trò chơi.
“Ngày mai chúng ta đi chùa Quảng Tế, anh cũng muốn thắp đèn Trường Minh cho mẫu thân, tiện thể cầu nguyện.” Minh Tễ nói, giọng nhàn nhạt nhưng đầy quyết đoán.
“Thật sao?” Lâm Hiến ngạc nhiên, ánh mắt bừng sáng. Được người ta để tâm như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Nhưng mà, sức khỏe của anh có chịu nổi không?” Lâm Hiến do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Hay thôi, chúng ta dạo quanh trong trấn cũng được.”
“Ồ? Em chắc chứ?” Minh Tễ nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ trêu chọc khi thấy gương mặt vừa mong chờ, vừa ra vẻ không quan tâm của cậu.
“Đương nhiên… nhưng thắp đèn Trường Minh cho mẫu thân quan trọng hơn. Anh cũng không muốn làm một người con bất hiếu, đúng không? Vậy nên chúng ta vẫn nên đi chùa trước!”
Thấy Minh Tễ dường như đã đồng ý, Lâm Hiến vội vàng sửa lời. Dạo quanh trong trấn lúc nào cũng được, nhưng chùa chiền thì không thể đi một mình.
Minh Tễ bật cười trước vẻ lém lỉnh và biểu cảm sinh động của cậu.
Nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt Minh Tễ, Lâm Hiến không khỏi ngây người.
Thân thể của Minh Tễ mấy tháng nay rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ da bọc xương như lúc mới cưới. Hiện tại, gương mặt anh đầy đặn hơn, đường nét rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng lông mày kiếm sắc nét, đôi môi đỏ thắm, không còn giống người bệnh chút nào. Gương mặt lạnh lùng khi không cười mang theo khí chất cấm dục, nhưng một khi cười lên, tựa như thiên địa mất hết sắc thái.
Lâm Hiến cảm giác bản thân như một chú bướm nhỏ lạc vào khu vườn đầy hoa rực rỡ, bị vẻ đẹp của anh làm cho mê muội.
“Em nhìn gì vậy?” Minh Tễ hỏi, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
“Nhìn anh đẹp!” Lâm Hiến vô thức buột miệng thốt ra.
Khi Lâm Hiến nhận ra mình vừa buột miệng nói gì, cậu lập tức ảo não che miệng lại, hối hận không thôi. Nhưng đã muộn, tất cả lời nói và hành động của cậu đã bị Minh Tễ nhìn thấy, nghe thấy rõ ràng.
“Ha ha ha!” Minh Tễ bật cười, tiếng cười hiếm hoi vang lên, nhưng chỉ được một lúc, anh lại ho khan vì cười quá mức.
“Anh cười cái gì chứ?! Tất cả đều tại anh! Là đàn ông thì cần gì phải đẹp như vậy?” Lâm Hiến bực bội nói, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nhìn Minh Tễ, cậu lại nhớ đến những thoại bản đã đọc, trong đầu bất giác hiện lên một từ, lẩm bẩm:
“Hồ ly tinh!”
Minh Tễ không giận mà còn trêu chọc:
“Nếu anh là hồ ly tinh, vậy em là gì? Thư sinh sao?”
Lâm Hiến lập tức nhớ đến những đoạn miêu tả táo bạo giữa thư sinh và hồ ly tinh trong thoại bản, mặt đỏ lựng, xấu hổ đáp lại:
“Anh nói bậy gì đấy! Không thèm để ý tới anh nữa!”
—
Đến tối, cả hai nằm trên giường, bóng tối bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại hơi thở khe khẽ của hai người.
Trong màn đêm tĩnh lặng, niềm vui ban ngày của Minh Tễ dần bị thay thế bởi những suy nghĩ nặng nề. Anh nhớ lại mình cười lớn nhưng chỉ một lát đã phải ho khan không ngừng. Cảm giác bất lực trỗi dậy, lòng anh trở nên buồn bực không yên.
Minh Tễ biết rõ sức khỏe mình ngày càng suy kiệt, dù bề ngoài trông có vẻ khá hơn, nhưng ngũ tạng lục phủ đã sớm tàn phá nghiêm trọng.
Trong bóng tối, giọng nói của anh bất ngờ vang lên, nhẹ nhưng rõ ràng:
“Hiến Hiến, anh không muốn chết.”
Lâm Hiến vốn dĩ đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, nghe được câu nói này liền bừng tỉnh, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.
Cậu biết Minh Tễ lại đang miên man suy nghĩ, nhưng cậu có thể hiểu được.
Ba năm bệnh nặng triền miên, mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc đắng ngắt, cơ thể yếu ớt đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ cảm lạnh, nói vài câu thôi đã thở dốc không ngừng. Nếu là cậu trong tình cảnh đó, chắc cũng chẳng chịu nổi.
Cậu muốn như mọi lần, bước qua vỗ nhẹ cánh tay Minh Tễ để an ủi, nhưng lời nói của anh lại không dừng lại.
“Nếu anh không qua khỏi, Hiến Hiến, em hãy đi thật xa, tìm một nơi non xanh nước biếc, mai danh ẩn tích mà sống thật tốt…”
Giọng Minh Tễ trầm thấp, bình lặng không để lộ cảm xúc: “Tìm một cô gái, kết hôn, sinh vài đứa con trai, con gái, hưởng cảnh gia đình hạnh phúc, vui vẻ cả đời…”
Cậu không ngờ Minh Tễ lại nghĩ cho mình như vậy, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh gia đình sum vầy khi cậu về già…
Thật ra cậu thích đàn ông. Cả đời này cậu chưa từng nghĩ sẽ làm khổ bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng khi nghe Minh Tễ nói những lời trăng trối như vậy, cậu chỉ muốn anh yên lòng, liền đáp:
“Được, được… Em nghe anh, về sau em chắc chắn sẽ hạnh phúc… Ư!”
Cậu còn chưa dứt lời thì Minh Tễ đã bất ngờ nhào tới, đè cậu xuống và cắn lên môi.
Hương vị máu tanh lan tỏa trong khoang miệng, cậu cảm nhận được đôi môi Minh Tễ nghiến chặt, nỗi đau càng thêm rõ rệt.
Cậu giãy giụa, nhưng vòng tay Minh Tễ gắt gao ôm lấy cậu, không buông lơi. Cậu không hiểu nổi, người nằm liệt giường bao năm như Minh Tễ sao lại có sức mạnh lớn như vậy.
“Anh biết mà, em lúc nào cũng chỉ muốn rời xa anh…”
Một lúc sau, Minh Tễ ngẩng đầu, liếm qua vết máu trên khóe môi cậu, nghiến răng nói:
“Đừng mơ! Ngay từ khi em bước qua cửa này, em đã thuộc về anh. Ngựa tốt không cần dây cương, gái ngoan không gả hai chồng, đời này trừ anh ra, em không được lấy ai, cũng không được để ai cưới!”
“Em…” Nhưng em đâu phải phụ nữ!
Cậu vừa định phản bác thì lưỡi Minh Tễ đã nhân cơ hội luồn vào, quét sạch mọi ngóc ngách trong khoang miệng, không chừa lại chút nào.
Cậu chỉ có thể ngửa đầu chịu trận, hơi thở dồn dập, từng chút không khí quý giá chỉ kịp hớp vội khi môi lưỡi hai người rời nhau thoáng chốc.
Mái tóc đen rối bời của cả hai quấn lấy nhau, phân không rõ là của ai.
Cậu trống rỗng đầu óc, tư duy đứt đoạn.
Mơ hồ nghĩ, không phải anh vừa bảo em cưới vợ sinh con sao? Hóa ra tất cả chỉ là lừa em?
Không phải là dụ người ta vào bẫy sao?!
Dựa vào sức mạnh ban đầu, Minh Tễ đã chiếm thế thượng phong, nhưng sau đó lại không còn sức, nằm trên người cậu mà ho không ngừng.
Cậu vỗ nhẹ lưng anh, thở dài bất đắc dĩ nghĩ, người bị chiếm tiện nghi như cậu lại phải dỗ ngược người kia, đúng là…
Sau khi ho xong, trong phòng rơi vào im lặng.
Đồng hồ sinh học thúc giục cậu ngủ, cậu đẩy anh, lẩm bẩm: “Còn ngủ không? Anh không ngủ thì em ngủ trước đấy!”
Minh Tễ lặng lẽ xoay người nằm lại, nhưng tay vẫn cố chấp nắm chặt cổ tay cậu không buông.
Cậu cũng chẳng để tâm, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều bên cạnh, Minh Tễ hơi thất vọng.
Đồng thời, trong lòng anh càng thêm mong chờ kế hoạch của mình.
Chỉ cần kế hoạch thành công, anh sẽ không bao giờ để căn bệnh này làm cản trở nữa.
Anh muốn cùng cậu mãi mãi bên nhau, mãi mãi quấn quýt triền miên, không để sinh tử chia cách hai người thêm một lần nào nữa.