• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiến mở cửa căn hộ 402, trước khi đóng cửa quay đầu dặn một câu:

“Hôm nay khả năng có sương mù kéo dài, ra ngoài không an toàn, mọi người tốt nhất nên mua thêm rau dự trữ.”

 

Năm người liếc nhìn nhau, cuối cùng quyết định vào nhà sắp xếp xong mới bàn bạc tiếp.

 

Khi vào bên trong, họ lập tức tròn mắt kinh ngạc.

 

Tổng cộng chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng làm việc nhỏ, cùng nhà bếp và nhà vệ sinh. Năm người bọn họ phải ngủ thế nào đây?

 

Vương Dao che mũi, sờ thử vào tường, lòng bàn tay dính đầy sơn trắng.

 

“Ơ kìa!”

 

“Xem ra, cậu thiếu niên tên Lâm Hiến kia không hề nói dối. Bức tường này vừa được sơn vội, vẫn chưa khô hẳn.”

 

Kỷ Phàm phản bác:

“Đang yên đang lành, cậu ấy lừa chúng ta làm gì?”

 

Vương Dao cười nhạt:

“Cậu em à, nghĩ kỹ lại xem chúng ta đang ở đâu và định làm gì. Đây là một phó bản kinh dị! Căn hộ này nằm ngay trong một ngôi nhà ma, chúng ta phải ở đây ba ngày. Cậu tưởng nơi này là trường học an lành thật sao?”

 

Thoạt nhìn Vương Dao có vẻ yếu đuối, nhưng lời nói của cô lại sắc bén đến mức khiến Kỷ Phàm không nói nên lời.

 

Cuối cùng, cậu chỉ nghẹn ngào đáp:

“Trường học cũng không hẳn là an lành…”

 

Hiện tại, vấn đề quan trọng nhất là chỗ ngủ cho cả nhóm.

 

Kỷ Phàm đưa ra ý kiến “Hay ba nam ngủ ở phòng khách, còn hai nữ ngủ trong phòng ngủ?”

 

“Không được!”

 

Lưu Vũ lập tức phản đối:

“Dựa vào đâu mà bọn họ được ngủ phòng ngủ? Chỉ vì họ là nữ à? Nếu tính về kinh nghiệm, họ còn là người chơi lâu năm, đáng lẽ phải nhường chúng ta chứ!”

 

Anh ta nhận ra hai cô gái này đều là những người lạnh lùng, trong tình huống nguy cấp chắc chắn chỉ biết lo cho bản thân. Vì vậy, để đảm bảo an toàn và tăng khả năng sống sót, anh ta kiên quyết giữ lấy quyền lợi của mình.

 

Kỷ Phàm lúng túng hỏi: “Vậy chia thế nào đây?”

 

Ngô Khang nhàn nhạt nói: “Vậy thì cùng ngủ ở phòng khách.”

 

Lưu Vũ lại gạt phắt: “Phòng khách không an toàn!”

 

Dương Nhã chán nản nói:“Tôi sẽ ngủ trong phòng làm việc.”

 

Nói rồi cô xách hành lý rời đi.

 

Vương Dao lẩm bẩm câu “nam nữ thụ thụ bất thân” rồi cũng theo sau.

 

Lưu Vũ không nói thêm, kéo hành lý vào thẳng phòng ngủ.

 

Kỷ Phàm bối rối, không biết nên làm gì. Khi nhìn qua Ngô Khang, cậu thấy anh ta cũng vào phòng ngủ.

 

Phòng khách trống không khiến Kỷ Phàm không dám ở lại một mình, đành phải theo vào phòng ngủ.

 

Cuối cùng, cả ba nam ở chung một phòng.

 

Lưu Vũ chiếm lấy chiếc giường, trong khi Ngô Khang và Kỷ Phàm không hề bận tâm, bởi cả ba đều không có chăn, nằm dưới sàn cũng chẳng khác gì nhau.

 

Sau khi sắp xếp xong hành lý, cả nhóm lại tụ họp ở phòng khách.

 

Dương Nhã đứng ở ban công, nhìn qua cửa kính ra bên ngoài. Sương mù lơ lửng, trông như một dải lụa mỏng bay giữa không trung.

 

Kỷ Phàm tò mò hỏi:“Chị Dương đang nhìn gì vậy? Có phát hiện gì không?”

 

Dương Nhã quay lại, trả lời: “Tôi đang nhìn sương mù.”

 

“Sương mù? Nó có gì lạ sao?” – Lưu Vũ bước tới, tưởng rằng Dương Nhã đã tìm được manh mối gì.

 

Dương Nhã trầm giọng:“Các cậu không biết à? Phó bản đầu tiên tôi tham gia là một ngôi làng bị phong tỏa, phó bản thứ hai là một trường mẫu giáo cũng bị phong tỏa. Điểm chung của cả hai là bên ngoài đều phủ đầy sương mù dày đặc. Dày đến mức giơ tay không thấy ngón.”

 

“Có người tò mò bước vào màn sương, và không một ai quay trở lại.”

 

Ánh mắt cô trở nên phức tạp: “Tôi chưa bao giờ nghĩ xem, người ngoài phó bản sẽ đối phó thế nào với những màn sương này.”

 

Phó bản bên ngoài là thế giới thật sao?

 

Các NPC trong phó bản có phải là người thật không?

 

Nếu vậy, những gì cô đã làm… cô có phải là kẻ sát nhân thực sự không?

 

Dương Nhã khẽ nhếch môi cười cay đắng:

 

“Thôi, nghĩ nhiều làm gì. Chúng ta còn chưa biết liệu mình có sống sót qua phó bản này hay không.”

 

Vương Dao liếc nhìn qua khung cửa sổ, nói:

 

“Hiện tại sương mù còn mỏng, chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài mua đồ. Nếu để sương dày lên thì không kịp đâu.”

 

Dương Nhã phân chia nhiệm vụ: “Trong bếp không có đồ ăn. Nếu muốn sống sót qua bảy ngày, chúng ta cần mua thêm thực phẩm dự trữ, như mì ăn liền. Nếu những gì Lâm Hiến nói là thật, khi sương mù dày lên, ngay cả cơm hộp cũng không thể giao đến.”

 

Vương Dao bổ sung: “Phòng làm việc không có máy sưởi, chúng ta cần mua một cái quạt sưởi nữa.”

 

Ngô Khang cũng nói: “Phòng ngủ không có chăn.”

 

Kỷ Phàm nhìn về phía Dương Nhã, dò hỏi: “Chúng ta có nên hỏi thăm một chút về những căn nhà ở đây không? Như là trước đây đã xảy ra chuyện gì hay tin tức linh tinh gì đó.”

 

Lưu Vũ nhận ra mình chẳng có gì để phản bác, chỉ đành im lặng.

 

Dương Nhã nhìn Kỷ Phàm với ánh mắt tán thưởng:“Không tồi, biết hỏi thăm thông tin sẽ giúp tìm ra cốt truyện phó bản nhanh hơn, hóa giải oán khí và rời khỏi đây sớm. Nếu không, thời gian càng dài, nguy hiểm sẽ càng lớn.”

 

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Kỷ Phàm:“Cậu đã nói chuyện với Lâm Hiến ở phòng bên cạnh, tuổi tác hai người cũng tương đồng. Vậy cậu sang hỏi xem có thể biết thêm gì không. Nếu cậu ấy vừa mới dọn đi và còn khuyên chúng ta rời khỏi đây, chắc chắn sẽ biết không ít chuyện.”

 

Cô quay sang những người còn lại: “Còn bốn người chúng ta sẽ đi mua đồ ăn, chăn và một cái quạt sưởi. Mọi người đồng ý chứ?”

 

Không ai phản đối.

 

Thế là cả nhóm bắt đầu hành động.

 

Kỷ Phàm đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa.

 

Chẳng mấy chốc, Lâm Hiến mở cửa.

 

Trong lòng Lâm Hiến thoáng thất vọng. Cậu cứ ngỡ Thẩm Hạc đã về, nhưng hóa ra lại là Kỷ Phàm.

 

Kỷ Phàm bước vào, có chút bối rối. Nhưng nhớ đến mục đích của chuyến này, cậu nhanh chóng nói thẳng:

“Lâm ca, anh có thể kể cho tôi nghe về căn phòng bên kia được không?”

 

“Đừng gọi tôi là Lâm ca, cứ gọi tôi là Lâm Hiến. Tôi năm nay mười tám, chắc chúng ta cũng ngang tuổi thôi.”

 

Lâm Hiến nhìn Kỷ Phàm, tuy không đồng tình với việc nhóm người này lao vào nguy hiểm, nhưng cậu vẫn nghiêm túc kể lại tất cả những gì mình biết. Rốt cuộc, trước đây khi chuyển đến, cậu cũng từng bất an và cố gắng tìm hiểu mọi tin tức có thể.

 

“... Tôi biết cũng chỉ có vậy. Nếu cậu muốn rõ hơn, có thể hỏi cô Vương dưới tầng một. Bác ấy sống ở đây đã lâu và từng quen biết mẹ con đã mất ở căn 401.”

 

Kỷ Phàm lấy điện thoại ra, nói: “Vậy chúng ta kết bạn WeChat nhé.”

 

Lâm Hiến đồng ý, còn dặn thêm:“Nếu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, nhớ gọi báo cảnh sát hoặc nhanh chóng chạy ra ngoài. Tìm tôi cũng được. Nhưng tốt nhất các cậu nên chuyển đi sớm.”

 

Quét xong mã QR, Lâm Hiến ngẩng lên thì thấy Kỷ Phàm ngơ ngác nhìn lên tường, không nói lời nào.

 

“Cậu sao thế?”

 

Nghe Lâm Hiến hỏi, Kỷ Phàm bối rối chỉ tay về phía ánh mắt mình.

 

Đó là một bức ảnh của Thẩm Hạc, treo cao trên tường đối diện sofa.

 

Trong ảnh, Thẩm Hạc mặc một bộ vest chỉn chu, vẻ mặt nghiêm túc, trông như sẵn sàng đi họp bất cứ lúc nào.

 

Lâm Hiến cười, tự hào giới thiệu: “Đây là ảnh bạn trai tôi. Anh ấy tên Thẩm Hạc. Có phải trông rất đẹp trai không?”

 

Kỷ Phàm vò đầu cười ngượng: “Ồ, cậu có bạn trai à. Anh ấy đúng là rất đẹp trai.”

 

Trong lòng Kỷ Phàm dấy lên cảm giác kỳ lạ.

 

Chỉ là một bức ảnh thôi mà, sao cậu lại có cảm giác nó vừa động đậy?

 

Không phải ảnh động, vậy là... ảo giác sao?

*

 

Trò chuyện một lúc, nhìn thời gian không còn sớm, Kỷ Phàm cũng không định nán lại lâu, liền đứng dậy cáo từ.

 

Lâm Hiến tiễn cậu ra cửa. Khi ra đến hành lang, Kỷ Phàm xoay người lại, nói:

 

“Không cần tiễn đâu, Lâm Hiến. Cậu khách khí quá rồi, cách vách chỉ vài bước thôi mà.”

 

Nói xong, không hiểu sao Kỷ Phàm lại quay đầu nhìn về phía bức ảnh của Thẩm Hạc treo trên tường.

 

Chỉ thấy đôi mắt trong bức ảnh bỗng trở nên đỏ như máu, âm trầm và sắc bén, như đang nhìn thẳng vào cậu.

 

Khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt đỏ ấy, cả cơ thể Kỷ Phàm lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích. Không khí xung quanh đột ngột trở nên lạnh buốt.

 

Trước mắt cậu hiện lên một mảng đỏ như máu, bao phủ bởi quỷ khí đen đặc, vặn vẹo thành những hình dạng kỳ dị, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta không thở nổi.

 

Khi ánh mắt của Thẩm Hạc trong bức ảnh chuyển sang nhìn về phía Lâm Hiến, Kỷ Phàm mới cảm giác được cơ thể mình có thể cử động lại.

 

Cơn gió lạnh từ đâu thổi qua hành lang khiến cậu rùng mình.

 

Không cần chạm vào, Kỷ Phàm cũng biết lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Thẩm Hạc trong bức ảnh vẫn đang nhìn Lâm Hiến. Ánh mắt ấy nóng bỏng, đầy ôn nhu, sâu đậm, cố chấp và tràn ngập sự chiếm hữu.

 

Kỷ Phàm muốn nhắc nhở Lâm Hiến về điều kỳ lạ, nhưng phát hiện bản thân không thể mở miệng. Như thể có một lực lượng vô hình ngăn cậu nói ra bất kỳ lời nào.

 

Cuối cùng, Kỷ Phàm chỉ có thể cụp đuôi, ủ rũ quay về căn hộ cách vách của mình.

 

**

 

 

Giữa trưa, sau khi tiễn Lâm Hiến đi, Thẩm Hạc vẫn ngồi trong văn phòng, lặng lẽ chờ đợi.

 

Đến 1 giờ 30, tiếng còi cảnh sát từ dưới lầu vang lên, không lâu sau, cả tầng 4 trở nên náo động.

 

“Cộc cộc ——”

 

Tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng nam trung niên cất lên từ ngoài cửa:

 

“Xin chào, tôi là cảnh sát. Cho hỏi Thẩm Hạc có ở đây không?”

 

Thẩm Hạc nhếch môi, đứng dậy mở cửa, hỏi:

 

“Chào anh, tôi là Thẩm Hạc. Có chuyện gì vậy?”

 

Ngoài cửa là một cảnh sát tầm 40 tuổi. Ông ta theo thói quen quan sát Thẩm Hạc từ trên xuống dưới. Trực giác được rèn luyện qua 20 năm phá án mách bảo ông rằng người đàn ông trước mặt có điều gì đó không ổn. Tuy vậy, nhớ đến nhiệm vụ, ông ta vẫn giữ giọng điệu chuyên nghiệp, giải thích:

 

“Anh đã tố cáo Dương Hưng, và anh ta đã khai ra người đứng sau sai khiến. Các đồng nghiệp của chúng tôi hiện đang bắt giữ nghi phạm. Chúng tôi cần anh đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.”

 

Giọng Thẩm Hạc bình thản, nhưng mang đến cảm giác cực kỳ ổn định:

 

“Không vấn đề gì. Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân.”

 

Nói xong, anh bước ra khỏi văn phòng.

 

“Các người muốn làm gì!”

 

Một giọng nói hoảng loạn và giận dữ vang lên, làm cả hành lang rúng động.

 

Tần Tu hất tay hai cảnh sát trẻ ra, ánh mắt đảo quanh nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh. Nhận ra mình đã thất thố, hắn cố lấy lại vẻ ôn hòa, nở một nụ cười và bắt đầu giải thích:

 

“Xin lỗi, tôi không phải không muốn phối hợp. Chỉ là, tôi muốn biết lý do các anh tìm tôi.”

 

Viên cảnh sát lớn tuổi đứng cạnh Thẩm Hạc cau mày, quát hai cảnh sát trẻ:

 

“Còn đứng đó làm gì? Mau mời Tần tiên sinh đến cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra!”

 

Hai cảnh sát trẻ liền nâng tay, định áp giải Tần Tu xuống lầu.

 

Tần Tu giật tay ra, từ chối:

 

“Không cần. Tôi có thể tự đi.”

 

Hắn bước từng bước nặng nề về phía thang máy, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

 

“Tại sao cảnh sát lại muốn đưa mình đi? Chẳng lẽ họ đã có chứng cứ?”

 

Hắn tự trấn an:

 

“Không thể nào. Mình chưa từng tự ra tay, tuyệt đối không để lại sơ hở.”

 

“Hay là Dương Hưng khai gì đó?”

 

“Không, hắn không dám. Người nhà hắn đều nằm trong tay mình.”

 

Nghĩ đến đây, Tần Tu dần bình tĩnh trở lại.

 

“Chờ một chút.”

 

Giọng Thẩm Hạc đột ngột vang lên.

 

“Tôi có vài lời muốn nói với Tần Tu.”

 

Viên cảnh sát trung niên do dự, nhìn về phía Tần Tu: “Anh có muốn nghe không? Có thể từ chối.”

 

Tần Tu, trong lòng đầy tò mò, gật đầu: “Không sao, tôi cũng muốn nghe thử xem.”

 

Cả hai đi đến hành lang gần cửa sổ, dừng lại ở đó.

 

Tần Tu là người lên tiếng trước: “Lão Thẩm, cậu muốn nói gì?”

 

Thẩm Hạc nhìn hắn, vẻ mặt không chút hoảng sợ, nhưng ánh mắt chứa đầy ác ý.

 

Anh hỏi: “Cậu có vẻ rất bình tĩnh, không lo lắng chút nào sao?”

 

Câu hỏi khiến sắc mặt Tần Tu thay đổi trong chốc lát. Trong lòng hắn bắt đầu lo lắng:

“Ý của Thẩm Hạc là gì?”

 

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười:

 

“Ha ha, lo gì chứ. Chỉ là phối hợp điều tra thôi mà.”

 

Thẩm Hạc nhìn chằm chằm nụ cười giả tạo của Tần Tu, cười nhạt: “Cậu thật sự không hiểu rõ Dương Hưng.”

 

Nói xong, anh quay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.

 

Phía sau, sắc mặt Tần Tu dần trở nên khó coi.

 

Trong lòng Tần Tu dâng lên nỗi bất an khó tả.

 

Chẳng lẽ Thẩm Hạc đã biết gì? Anh ta biết được bao nhiêu?

 

Mải mê suy nghĩ, hắn không nhận ra sắc mặt mình trở nên mệt mỏi.

 

Khi đến cục cảnh sát, hắn nhìn thấy Dương Hưng với ánh mắt đầy ác ý.

 

Dương Hưng mỉm cười vặn vẹo, bắt đầu nói về các giao dịch mờ ám giữa hai người, kèm theo loạt chứng cứ không thể chối cãi: đoạn ghi âm, ảnh chụp màn hình tin nhắn, và thông tin chuyển khoản.

 

Những bằng chứng ấy dần được xếp trước mặt Tần Tu, hắn chỉ có thể bất lực nhìn đôi tay mình bị còng lại.

 

Quay đầu lại, hắn thấy Thẩm Hạc đứng trong đám đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

 

Đột nhiên, Tần Tu nhìn thấy Thẩm Hạc bắt đầu chảy máu.

 

Từ khóe mắt, máu đỏ rơi xuống như lệ. Những vết thương sâu hoắm dần xuất hiện trên cổ và khuôn mặt anh, máu không ngừng chảy, thấm đẫm bộ quần áo vốn sạch sẽ.

 

Không khí phảng phất mùi xăng và hơi thở của ngọn lửa cháy rực, làm Tần Tu cảm thấy nghẹt thở.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết âm u giống hệt đêm hôm đó – đêm hắn lựa chọn không cứu.

 

“Ha ha ha ha ha ha!”

 

Tần Tu bật cười như điên, giọng nói lạc đi:

 

“Nguyên lai ngươi đã chết rồi! Chết rồi!”

 

“Ngươi vì sao lại quay về?! Chết rồi thì nên chết đi! Làm sao ngươi còn sống được!”

 

“Không công bằng! Những gì ta làm, còn có ý nghĩa gì nữa?”

 

“Ngươi khóc cái gì? Giả vờ khóc à?! Đừng khóc nữa!”

 

“Aaaa! Buông tha cho ta! Ta sai rồi! Ta hối hận rồi!”

 

Tần Tu gào thét điên cuồng, bị cảnh sát ấn chặt xuống đất. Bộ dáng chỉnh tề thường ngày giờ trở nên rối loạn, không còn chút sạch sẽ nào.

 

“Sao thế này? Sao tự nhiên lại nổi điên?”

 

“Hắn nói gì vậy? Đã chết? Sống lại?”

 

Các cảnh sát vừa kiềm chế Tần Tu vừa xì xào bàn tán.

 

Viên cảnh sát trung niên lúc này bỗng nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Tần Tu, lặng lẽ bước vào phòng điều khiển của cục.

 

“Chiếu lại đoạn ghi hình của đại sảnh trong 10 phút trước.”

 

Ông ra lệnh cho nhân viên điều khiển.

 

“Đây ạ.”

 

Viên cảnh sát trung niên xem lại đoạn ghi hình.

 

Trong video, Tần Tu đột ngột quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạc, sau đó bắt đầu la hét điên cuồng.

 

Tuy nhiên, trong video, Thẩm Hạc từ đầu đến cuối không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động nào khác thường.

 

Vậy, rốt cuộc Tần Tu đã nhìn thấy gì?

 

Mang theo nỗi nghi hoặc, viên cảnh sát trung niên rời khỏi phòng điều khiển, tiến đến nơi ghi chép lời khai.

 

Trong phòng, một cảnh sát trẻ đang thẩm vấn.

 

Thực tế, cũng chẳng có gì cần hỏi thêm, vì Thẩm Hạc chỉ là người báo án, không phải nghi phạm.

 

Khi thấy viên cảnh sát trung niên bước vào, người cảnh sát trẻ lập tức đứng dậy chào:

 

“Chào Triệu đội, sao anh lại đến đây?”

 

Triệu đội gật đầu, sau đó lấy ra một tài liệu và nói:

 

“Thẩm tiên sinh, sáng nay, chúng tôi phát hiện chiếc xe của anh bị bỏ lại ở khúc ngoặt trên đường XX. Xin hỏi, tối qua anh có gặp phải tai nạn hay sự cố gì không?”

 

Đây cũng là một sự việc kỳ lạ.

 

Hai xe va chạm mạnh, tài xế xe buýt chỉ bị đập đầu, còn các hành khách chỉ bị trầy xước nhẹ.

 

Chiếc xe ô tô bị hư hại nghiêm trọng, nhưng trên ghế lái lại không có ai.

 

Một vụ tai nạn xe cộ, vậy mà cả hai bên đều không có thiệt hại đáng kể.

 

Thẩm Hạc khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ buồn rầu, như thể đang cố gắng nhớ lại:

 

“Tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Thực ra, tôi chỉ nhớ là mình bị ngất đi. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm dưới lầu chung cư rồi.”

 

“Sáng nay, vì lo lắng chuyện ở công ty, tôi chưa kịp điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Xin hỏi cảnh sát đã tra được điều gì chưa?”

 

Triệu đội không biết nên trả lời thế nào. Ông không ngờ Thẩm Hạc lại đẩy câu hỏi ngược lại.

 

Ông đành mang chút tiếc nuối đáp:

 

“Thực tế, sau 11 giờ đêm qua, toàn bộ camera giám sát trong vòng một giờ đều bị nhiễu và chỉ hiện màn hình đen. Nếu anh muốn điều tra sâu hơn, chúng tôi có thể lập hồ sơ vụ việc. Hoặc, nếu muốn giải quyết riêng, chúng tôi có thể cung cấp thông tin liên hệ của tài xế xe buýt.”

 

Thẩm Hạc gật đầu, giọng điềm tĩnh và nhã nhặn:

 

“Nếu tôi không gặp nguy hiểm gì, vậy chuyện này dừng lại ở đây đi. Tài xế xe buýt là người có lỗi sao? Tôi nghĩ cuộc sống của anh ta chắc cũng không dễ dàng. Không cần yêu cầu bồi thường đâu.”

 

Thẩm Hạc nói xong, viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh liền bật cười, khen ngợi:

 

“Ngài thật là người quá thấu hiểu lòng người. Nhưng xin yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành xử phạt thích đáng với tài xế xe buýt. Điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi là tự hại mình, cũng hại người khác.”

 

Triệu đội hắng giọng, ngắt lời viên cảnh sát trẻ, rồi tiếp tục nói:

 

“Tôi còn một câu hỏi muốn hỏi Thẩm tiên sinh.”

 

Thẩm Hạc khẽ cúi mắt, giọng điệu chân thành:

 

“Cảnh sát còn cần điều tra thêm điều gì sao?”

 

Triệu đội đáp: “Xem như vậy đi. Tôi phát hiện ngài dường như rất bình tĩnh. Theo tôi được biết, ngài và Tần Tu đã là bạn bè lâu năm, đúng không?”

 

Thẩm Hạc thở dài, trả lời: “Có lẽ là do tôi đã đoán trước được điều này. Đêm qua, phanh xe của tôi đã hỏng.”

 

Anh nói tới đó thì dừng lại, không nói thêm chi tiết nào nữa.

 

Khi mọi câu hỏi đã được giải đáp, Thẩm Hạc rời khỏi cục cảnh sát.

 

Viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh cảm thán: “Không ngờ sự việc lại phức tạp đến thế. May mà Thẩm tiên sinh gặp may mắn, được ai đó cứu giúp. Nếu không, với hiện trường tai nạn nghiêm trọng như vậy, sống sót là điều không tưởng.”

 

Triệu đội xoa trán, không đáp lời, cũng không nhìn viên cảnh sát trẻ non nớt bên cạnh.

 

Trong lòng ông, Thẩm Hạc như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

 

Giải quyết được một nghi vấn, nhưng lại sinh ra nhiều câu hỏi mới, không có lời giải.

**

 

Rời khỏi cục cảnh sát, Thẩm Hạc quay lại công ty. Anh tuyên bố từ ngày mai, toàn bộ nhân viên sẽ làm việc tại nhà do tình hình thời tiết có sương mù kéo dài.

 

Sau đó, anh trở về nhà, làm bộ bận rộn thu dọn đồ đạc.

 

Thực ra, chỉ cần anh muốn, anh có thể lập tức xuất hiện tại nhà mà không cần phải đi lại. Nhưng vì Lâm Hiến, Thẩm Hạc cố gắng giả vờ như mình vẫn là một con người bình thường.

 

Những hành động giống hệt khi còn sống mang đến cho anh cảm giác rằng mình vẫn còn sống.

 

Khi đi ngang qua bàn làm việc của thư ký, ánh mắt Thẩm Hạc lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô ấy.

 

Nhớ lại cảnh tượng ban ngày qua ảnh chụp trong nhà, anh cảm thấy cần phải để lại dấu ấn trên người Lâm Hiến. Anh muốn những kẻ khác nhận thức rằng Lâm Hiến là của anh.

 

Nghĩ đến điều đó, Thẩm Hạc đột ngột dừng xe khi đi ngang qua một cửa hàng nhẫn.

 

“Hoan nghênh quý khách! Chào anh, anh định mua nhẫn kiểu gì ạ?” – nhân viên cửa hàng niềm nở chào đón.

 

Thẩm Hạc nhìn vào các mẫu nhẫn trưng bày trên quầy, cuối cùng chỉ vào một cặp nhẫn kiểu dáng đơn giản:

 

“Cặp này, loại nhẫn nam.”

 

Nhân viên nhiệt tình gợi ý: “Anh có muốn khắc tên hay chữ lên nhẫn không? Chỉ cần chờ một ngày là xong.”

 

Một ngày? Quá lâu, anh không thể chờ đợi được.

 

“Không cần.” – Thẩm Hạc từ chối ngay lập tức.

 

Anh biết mình có thể tự khắc.

 

Nhận đôi nhẫn bạc, Thẩm Hạc lái xe về nhà.

 

Chỉ cần một cái vuốt nhẹ qua nhẫn, anh đã khắc hai cái tên lên đó.

 

 

*

 

“Anh đã về rồi!” – Thẩm Hạc bước vào nhà, lên tiếng.

 

“Thẩm ca, anh về rồi!”

 

Lâm Hiến cười tươi chạy ra, định giúp anh cởi áo và lấy cặp tài liệu, luống cuống xoay quanh anh.

 

Thẩm Hạc nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương, tự mình treo áo lên, rồi ôm chặt lấy cậu.

 

Anh càng ngày càng không muốn rời xa Lâm Hiến.

 

Đối với công việc ở công ty, anh đã mất đi mọi động lực phấn đấu.

 

Dù sao anh cũng đã chết.

 

Cả tâm trí anh giờ đây chỉ còn xoay quanh Lâm Hiến.

 

Dính lấy cậu mọi lúc, mọi nơi, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi cũng đủ làm anh mãn nguyện.

 

Ngay cả khi ở công ty, anh cũng âm thầm nhìn trộm cậu qua ảnh chụp treo trên tường.

 

Thẩm Hạc biết mình đang có những suy nghĩ không bình thường.

 

Nhưng trước khi chết, điều duy nhất anh bận tâm chính là Lâm Hiến.

 

Giờ đây, anh càng không muốn lãng phí thời gian xa rời cậu.

 

Tuy nhiên, anh vẫn cần duy trì thân phận xã hội và kiếm tiền để duy trì cuộc sống.

 

Lấy nhẫn ra khỏi túi, Thẩm Hạc đặt chiếc nhẫn lên tay Lâm Hiến.

 

Khi chiếc nhẫn vừa được đeo vào, một luồng quỷ khí vô hình hình thành, như sợi xích quấn quanh bàn tay nhỏ nhắn của cậu.

 

Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Lâm Hiến, Thẩm Hạc không kiềm chế được, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.

 

Anh khẽ cười, thì thầm bên tai cậu.

 

“Anh đã khóa chặt em rồi.”

 

“Từ giờ trở đi, em không được rời xa anh nữa.”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK