"Ngài biết Hán Y Đường sao?" Trần Khánh hỏi.
Khuyết Vũ nói: "Biết nhưng không nhiều lắm, nếu anh đã tọa chẩn ở đó, vậy chỉ cần thỉnh giáo vị kia nhiều hơn là được. Nếu thật sự có thể học được bản lĩnh của đối phương, thì mấy buổi tọa đàm kiểu này, có đến hay không cũng không quá quan trọng.”
Trần Khánh vẫn biết y thuật của Triệu Ninh Quân rất giỏi, nhưng cụ thể là giỏi như thế nào, và giỏi đến mức nào thì hắn lại không biết.
Không nghĩ đến một người bạn quen trên mạng xã hội của hắn, lại biết tới danh tiếng của ông, xem ra Triệu gia gia cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Cảm ơn đại lão đã chỉ điểm." Trần Khánh nói.
"Không cần khách khí, hai chúng ta thêm bạn đi, nếu có cơ hội tôi sẽ đến Hán Y Đường của các anh ngồi một chút." Khuyết Vũ nói.
"Vô cùng hoan nghênh." Trần Khánh nói.
Trần Khánh tắt diễn đàn đi, lập tức vươn tay duỗi lưng một cái, tới lúc hắn chú ý đến thời gian, mới biết lúc này đã là ba giờ chiều rồi.
Hắn rời khỏi văn phòng, đi qua một dãy hành lang đến phòng khám.
Trong bảng chia ca hôm nay có Triệu Ninh Quân, ông ấy tọa chẩn ở phòng khám số 1, cũng chính là nơi gần đại sảnh của Hán Y Đường nhất.
Dù lúc này đã là buổi chiều, nhưng bên ngoài phòng khám số 1 vẫn chật kín người đứng xếp hàng.
Trần Khánh còn nhớ, từ khi hắn còn bé, bên ngoài phòng khám của Triệu Ninh Quân vẫn luôn là như vậy, từ sáng sớm đến tối mịt, đều có bệnh nhân, khám mãi không hết.
Chỉ cần ông ấy xuất hiện ở Hán Y Đường, thì vào ngày hôm đó, số lượng người trong Hán Y Đường gần như là tràn đầy, chật ních.
Đã qua mười mấy năm rồi, nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.
Trần Khánh bước đến đám đông, chậm rãi chen vào phòng khám.
Triệu Ninh Quân đang hỏi thăm tình hình bệnh nhân, sau khi ông nhìn thấy Trần Khánh, lập tức nở nụ cười, còn đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn cứ ngồi xuống trước, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.
Trần Khánh gật đầu, ngồi xuống một bên, cẩn thận quan sát cách Triệu Ninh Quân tọa chẩn.
"Cậu bắt đầu ho khan từ khi nào?" Trước mặt Triệu Ninh Quân là một người trẻ tuổi, dáng người của đối phương nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có chút máu nào, hai mắt vô thần, có vẻ đặc biệt suy yếu.
Trần Khánh vừa nhìn đã biết, hẳn là khí huyết của người này suy yếu, tỳ vị không tốt rồi. Hơn nữa, có vẻ như thời gian mắc bệnh khá lâu, cần dùng thuốc bổ tỳ để bổ sung một chút.
“Hình như là hôm kia. Tôi ho khan cũng không quá nặng, nhưng cổ họng có chút không thoải mái, không ho không được." Lưu Huân nói.
"Có đờm không?" Triệu Ninh Quân hỏi.
Lưu Huân lắc đầu.
"Ban đêm có đổ mồ hôi không?" Triệu Ninh Quân hỏi.
Lưu Huân lại lắc đầu.
"Bữa ăn hàng ngày thế nào?" Triệu Ninh Quân hỏi.
"Không thèm ăn gì cả, dạ dày của tôi nhỏ, không ăn được quá nhiều, hơn nữa ăn nhiều cũng không tiêu hóa được." Lưu Huân nói.
"Giấc ngủ thì sao? Có bị bừng tỉnh vào lúc nửa đêm hay không? Triệu Ninh Quân hỏi.
"Giấc ngủ vẫn còn tốt, chỉ là ngủ hơi nông, không được sâu giấc." Lưu Huân nói.
"Đại tiểu tiện thì sao? Tiểu tiện là vàng hay trắng, đại tiện là khô hay lỏng?” Triệu Ninh Quân hỏi.
"Nói đến tiểu tiện, chắc là có vàng cũng có trắng, tôi không nhớ rõ cho lắm, đại tiện thì hình như không bị khô." Lưu Huân nói.
Sau khi Triệu Ninh Quân hỏi một đống vấn đề, ông ấy chợt mỉm cười: "Ừm, cậu không có vấn đề lớn gì, chỉ là tỳ vị có chút suy yếu, cộng thêm nhiễm phong hàn. Tôi kê cho cậu một đơn Thông Cổ Thang (canh hành lá), lại kê thêm một đơn thuốc bổ tỳ, sau khi ra ngoài, cậu hãy uống Thông Cổ Thang trước, sau đó mới uống thuốc bổ tỳ. Đơn thuốc bổ tỳ có tổng cộng là bảy thang, uống xong lại đến tái khám." Triệu Ninh quân nói.
Nghe thấy Triệu Ninh Quân bảo bản thân không việc gì, Lưu Huân khẽ nhếch miệng cười nói: "Cám ơn bác sĩ Triệu.”
Triệu Ninh Quân mỉm cười gật đầu, lập tức để cho bệnh nhân tiếp theo đi tới, trong lúc bắt mạch, ông ấy có nhìn Trần Khánh đang ngồi bên kia một chút.
"Có việc gì tìm ta sao?"
Trần Khánh cười nói: "Cháu ngồi ở văn phòng chờ cả nửa ngày có chút nhàm chán, nên muốn đến chỗ ông nhìn một chút."
Triệu Ninh Quân cười nói: "À? Vậy cháu có nhìn ra cái gì hay không?”
Ông ấy vừa nói ra lời này, Trần Khánh đã biết ông ấy đang muốn kiểm tra mình rồi.
Nhưng chỉ một câu hỏi thế này không thể làm khó được hắn đâu.
Trần Khánh tự tin nói: "Chứng bệnh này cần phải giải biểu trước.”
(Giải biểu: là một phương pháp điều trị thường dùng trong y học cổ truyền, trên cơ sở sử dụng những bài thuốc mang theo dược liệu có tính cay nóng làm chủ dược, nhằm mục đích giải tà chứng thông qua tác dụng làm cho toát mồ hôi.)
Triệu Ninh Quân hơi nhướng mày, sau đó quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Khánh: "Không tệ, cơ sở của cháu rất vững chắc, xem ra năm năm học đại học này không có học vô ích đâu. Nếu cháu đã nhìn ra rồi, vậy cứ nói một chút suy nghĩ của cháu đi."