“Có nghe thấy chưa? Lần sau em không được vụng trộm đến đó nữa.” Bỗng nhiên Lưu Xương Bình lại dám bật Chu Tử Khiêm. Chu Tử Khiêm lập tức thề thốt phủ nhận: “Em đã đến đó bao giờ đâu?” “Đừng có giả vờ. Anh còn nhớ có mấy lần em về nhà mà toàn thân đầy mùi ngải cứu, đừng tưởng rằng xịt nước hoa thì anh không ngửi thấy được, mùi hương trên người em, có hóa thành tro anh cũng không quên được.” Lưu Xương Bình cười nói. Chu Tử Khiêm trừng mắt, trong ánh mắt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.