Bành Viêm dụi dụi mắt, nhếch miệng nói: “Không có việc gì, cháu ở đây làm gì vậy? Đừng sợ, cứ nói thật với chú, có cảnh sát với chú ở đây, không ai dám bắt nạt cháu đâu.” Hứa Văn Diệu liên tục lắc đầu: “Không có không có, thầy đối xử với cháu rất tốt. Chú Bành, chú đừng dẫn cháu đi nhé, có được hay không?” Thầy sao? Bành Viêm nghe vậy, lập tức liếc mắt nhìn Trần Khánh một cái, lại vội vàng nhìn về phía Hứa Văn Diệu, hỏi: “Mau nói cho chú nghe, mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.