Hoàng Băng nhìn thấy thái độ lúc này và lúc trước của Lưu Phúc Lý hệt như hai người khác nhau, trong lòng không khỏi có chút buồn cười: “Đúng vậy, tôi còn có thể lừa gạt anh sao? Hiệu trưởng Lưu, lúc trước Tiểu Trần này chỉ nắm tay tôi một cái, đã biết được tôi bị bệnh gì rồi, sau đó cũng giống như anh, chỉ một mũi châm lại lập tức thấy hiệu quả.” Lưu Phúc Lý sợ hãi than: “Chậc chậc chậc, tôi không nghĩ tới trung y lại lợi hại như vậy, sau này tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.