Lại Thành Lâm khoát tay: "Thế này là đủ lắm rồi. Bệnh này của ta đã kéo dài tới mấy chục năm, đã đi khám quá nhiều bác sĩ, lượng thuốc uống vào người phải chất lên thành núi, nhưng chưa một lần này cảm thấy thoải mái như hôm nay. Cháu là bác sĩ tốt, không gạt người. Nếu lần sau ta lại đau nữa, cháu tiếp tục giúp ta châm nhé." Lại Thành Lâm thực giản dị. Ngay khi lão nghe được từ trong miệng Trần Khánh mấy từ “trình độ có hạn”, trong lòng lão đã biết,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.