Mùa thu năm 2077. Khu chung cư Nguyệt Linh Thượng Uyển. “Reng reng reng…” Hứa Văn Diệu với tay tắt chuông đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, trong lòng có chút khó hiểu. Phải biết rằng đã mấy chục năm qua, ông ấy vốn không hề đặt chuông báo thức, mỗi ngày đều quen thức giấc và nghỉ ngơi theo đồng hồ sinh học của cơ thể mình rồi. Mỗi sáng cứ 5 giờ là mở mắt, tập một bài Thái Cực Quyền do thầy của mình dạy, sau đó đi tắm và vào bếp, thưởng thức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.