Cô ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Cô chưa từng nói những lời tổn thương như vậy với ai cả..
Nhưng mà bây giờ cô lại hốt ra những lời tuyệt tình như vậy với đấng sinh thành của mình?
Khi quyết định nói ra những lời như vậy tảng đá treo lơ lửng trong lòng cô cuối cùng cũng rớt xuống.
Tuy trong lòng cảm thấy có lỗi vì thái độ vừa rồi của mình nhưng mà cô cũng cảm thấy rất vui vì mình đã dám nói ra cảm xúc của mình.
Cô thở dài một hơi, cô ngồi bất động cho đến lúc balo của cô phát ra tiếng rung của điện thoại.
Cô lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống mở balo lấy điện thoại ra. Là tin nhắn của Tạ Hinh:
﹝Rảnh không? Tôi muốn gặp cô một xíu.﹞
Cô bây giờ rất mệt mỏi cũng không muốn nói chuyện với anh nên chỉ đơn giản nhắn lại:
﹝Không rảnh.﹞
Ngồi một lúc, cô mới bắt đầu đi thay đồ để đi ôn câu lạc bộ. Lúc cô đi ra ngoài đã thấy trong nhà còn có cả đám Phó Viễn cũng đang ở đó.
Cô đi xuống nhàn nhạt hỏi:
"Các cậu ở đây làm gì vậy?"
Cao Tri cười hí hửng nói:
"Tớ thì đợi cậu để cùng nhau đi ôn ở câu lạc bộ, còn bọn này thì đi theo để làm cá kiểng thôi."
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Được rồi, đi thôi tớ chuẩn bị xong rồi."
Hạ Giai đi ra bên ngoài mang giày vào rồi cùng sánh vai đi đến câu lạc bộ với Cao Tri.
Phía sau, Noãn Uyên vẫn ngó ngay cửa nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi chạy vào bên trong để nói:
"Ê? Sao tớ thấy Cao Tri cậu ấy giống như là...đang thích Giai Giai vậy?"
Phó Viễn nhún vai nói:
"Nó mả thích ai, nấy cô em chân dài ở trong bar còn chưa đủ hay sao mà nó còn đi thích một người cùng trường."
Noãn Uyên nhéo vào tay Phó Viễn thật mạnh khiến cậu ta hét lên:
"Nè, nè, cậu buông ra, đau."
Noãn Uyên liếc xéo Phó Viễn rồi nghiến răng nghiến lại nói:
"Chứ cậu thấy không, cậu ta quan tâm Hạ Giai hơi bị nhiều đó. Chứ cậu thấy có bao giờ mà cậu ta chịu đi ra ngoài thăm bạn bè chứ?"
Phó Viễn lần này mới gật đầu đồng ý với lời nói của Noãn Uyên. Suy xét kỹ lưỡng sẽ thấy
được người anh em tốt của cậu ta hình như đối xử hơi tốt với Giai Giai thật.
Cô và Cao Tri lúc đến trường, cũng rất ga lăng mở cửa xe cho cô. Cô cười nhẹ khách sáo nói:
"Cảm ơn."
Cô mang đồ đi xuống, Cao Tri cũng rất ga lăng mà tranh mang giúp cô. Cô chống nạnh hai tay nói:
"Nè, Cao Tri cậu không cần phải giành làm phụ tớ đâu. Vốn dĩ tớ cũng không yếu đuối như vậy."
Cao Tri khinh thường nhếch môi cười nói:
"Ừ, cậu đâu yếu đuối đâu cậu thử ra ngoài nắng quỳ 15 phút coi cậu có xỉu không?"
Cô trợn mắt cãi nhỏ xíu lại:
"15 phút hơi lâu quá rồi, 5 phút tớ còn đứng chưa vững nói chi 15 phút."
Cao Tri cười thầm rồi xách đồ đi lên phía trước để lại Hạ Giai đi sao. Lúc cô định bước đi thì có một bàn tay giữ cô lại:
"Hạ Giai."
Nghe giọng nói quen thuộc phía sau lưng làm gáy cô trở nên lạnh lẽo. Cô xoay người lắp bắp nói:
"T..ạ Hi..nh sao anh ở đây...?"
Tạ Hinh lạnh nhạt nhìn cô, nói một câu không ngắn không dài tóm lại là chỉ nói ý chính.
"Đợi cô."
Cô há hốc mồm khó tin chỉ tay lên mặt mình như muốn xác nhận lại: "Đợi tôi?"
_____________________
Bên kia, Hạ Nghiễn và ba Hạ đang ngồi trên ghế nôn nóng đợi tin tốt từ mẹ Hạ. Sáng nay nghe bà muốn đi tìm Hạ Giai nói chuyện gỡ bỏ mọi hiểu lầm.
Ba Hạ cũng muốn đi cùng bà nhưng bị mẹ Hạ cản lại. Cả ông và Hạ Nghiễn đều như ngồi trên đống lửa sốt ruột không thôi.
Khi thấy mẹ Hạ thất thần đi vào ông và Hạ Nghiễn cũng từ trên ghế bật dậy đi tới hỏi tới tấp:
"Sao rồi? Con bé nói gì?"
"Mẹ? Hạ Giai có chịu về không?"
Mẹ Hạ nhìn ba Hạ sau đó lại nhìn Hạ Nghiễn rồi thất thần lắc đầu. Từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói lấy một lời.
Bà đi một đường lên thẳng phòng đóng mạnh cửa lại. Ba Hạ và Hạ Nghiễn nhìn nhau cũng đã hiểu.
Ba Hạ thở dài nói:
"Con lên thư phòng với ta một lát."
Hạ Nghiễn gật đầu:
"Vâng."
Bên trong thư phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe tiếng hít thở.
Ba Hạ lúc sau mới lên tiếng:
"Con cảm thấy phải làm thế nào thì Giai Giai mới chịu tha thứ cho chúng ta?"
Hạ Nghiễn rầu rĩ lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ mi tâm nói:
"Chuyện này khó hơn con nghĩ, nếu từ trước chúng ta biết quan tâm con bé hơn để nắm bắt được điểm yếu của con bé còn có khả năng nhưng giờ thì.."
Hạ Nghiễn lắc đầu rồi im bặt.
Ba Hạ đứng dậy xoay người đi đến cửa sổ hai tay để sau lưng nhìn ra ngoài:
"Có trách thì nên trách ta quá phân biệt đối xử với con bé. Đáng lẽ chúng ta nên quan tâm con bé giống như Nghiên Nghiên."
Ông ngưng một lúc rồi lấy mắt kính đang đeo ra lấy khăn lau:
"Nhớ lại mới thấy có nhiều lúc Nghiên Nghiên cũng muốn kéo chúng ta gần hơn với Giai Giai nhưng chúng ta lại xem nó như người xa lạ. Ta cũng không hiểu bản thân ta nữa. Ta muốn đặt hết tình thương cho các con bằng nhau. Nhưng mỗi khi thấy dáng vẻ vì bị bệnh tật giày vò của Nghiên Nghiên thì lòng ta lại không chịu nổi mà bao bọc con bé mà bỏ quên Giai Giai."
Dường như nói đến đây ba Hạ đã khóc nhưng lại không muốn Hạ Nghiễn nhìn thấy. Hạ Nghiễn cũng không biết nên nói gì nữa nên đứng dậy nói:
"Ba, con đi đến công ty dự một cuộc họp. Nếu ba rảnh thì ba có thể sang thăm mẹ xem bà ấy thế nào rồi."
Thấy ba Hạ không nói gì nên Hạ Nghiễn quay người rời đi. Hạ Nghiễn cũng không phải hờ hững với việc Giai Giai bỏ đi mà là anh ấy muốn trốn tránh.
Lúc nãy Hạ Nghiễn định nói rằng chúng ta có tư cách gì mà cầu xin con bé quay về chứ? Lúc con bé còn ở đây chẳng phải chúng ta cũng cầu mong con bé biến mất sao?
Hạ Nghiễn cười chua xót hai đứa em gái của anh, từ nhỏ cả hai đều thật sự rất khác nhau. Hạ Quý Nghiên thì ốm, còn Hạ Giai thì đủ cân.
Hạ Quý Nghiên sẽ có phần mỏng manh hơn Hạ Giai vì cô ấy bị bệnh nặng. Biết là sẽ có một ngày, Hạ Quý Nghiên sẽ rời xa cuộc sống này nên mới yêu thương con bé nhiều hơn Hạ Giai một chút chứ không phải anh ấy phân biệt đối xử.
Khi mua một món đồ gì cho Hạ Quý Nghiên anh ấy cũng sẽ mua cho Hạ Giai một món. Nhưng hầu hết tất cả món quà đều không phải đích thân anh đưa cho cô.
Chắc do một phần vì cảm thấy cô đơn lạc lõng nên con bé mới như vậy. Anh không khỏi thở dài.
Bây giờ việc mà đau đầu hơn cả điều hành một công ty lớn. Anh ấy thở dài rồi tự lái xe đi đến công ty.
_____________________
〈Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào〉