Mẹ Tạ ngồi ở trên ghế phụ nhìn thấy hành động của con trai mình thì cười thầm. Bà luôn có ý muốn tác hợp con bé Hạ Giai cho thằng con trai của bà nhưng khi đó thằng con của bà lại một mực không chịu.
Từ nhỏ vốn dĩ mẹ Tạ đã rất thương Hạ Giai, thương con bé vì sự hiểu chuyện, ngoan ngoãn mà lại luôn lễ phép trước mặt người lớn. Nhìn thấy cảnh Tạ Hinh đi đằng trước Hạ Giai lại lẻo đẽo theo sau lưng bà lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ba Tạ ngồi bên cạnh nghe thấy nên cũng hỏi:
“Bà có chuyện gì vui sao?”
Mẹ Tạ lắc đầu, rồi nói:
“Tôi chỉ là nhớ ra một chút chuyện trước kia khiến tôi buồn cười một chút. Kìa! Ông lo mà lái xe đi đừng có mà chạy lại không nhìn đường.”
Ba Tạ bị mẹ Tạ ngồi bên cạnh càm ràm lại chỉ đành bất lực mà chạy chậm lại. Ông làm gì mà có gan cãi lại, không phải người ta luôn có câu đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử sao?
Ba Tạ chỉ có thể thầm than thở với ông trời một tiếng rồi mới cất tiếng:
“Được, được tôi chạy chậm lại là được mà!!”
Mẹ Tạ hung dữ lườm ông một cái, rồi mới hơi quay xuống một chút hỏi Tạ Hinh:
“A, con trai à con đã chuẩn bị hồ sơ du học tới đâu rồi? Có cần ta và ba con giúp gì không?”
Tạ Hinh nghe thấy mẹ Tạ hỏi thì mới tắt màn hình điện thoại ngẩng đầu lên nói:
“Ba mẹ đừng lo, con cũng đã lo liệu xong hết rồi chỉ cần đợi đến gần khai giảng năm học mới thì sẽ đi.”
Mẹ Tạ gật đầu, rồi lại hỏi:
“Nếu con đi đâu có gặp con bé Giai Giai thì nhớ thường xuyên rủ nó đến nhà chúng ta ăn cơm. Con bé nhìn nó gầy như vậy, từ nhỏ lại hay bệnh nên phải cần tẩm bổ nhiều một chút.”
Tạ Hinh cúp mắt xuống, lòng nặng nề đáp:
“Vâng, con biết rồi.”
Vừa nói xong anh lại lén thở dài một tiếng, đến cả gặp còn không có cơ hội chứ ở đó mà thường xuyên gặp.
Nếu mà có vô tình gặp nhau đi chăng nữa khi gặp anh cô cũng sẽ quay lưng kiếm đường khác mà đi.
Với sự thay đổi tính cách quá lớn của cô khiến anh còn không đỡ kịp. Nếu như bây giờ anh mà nói với mẹ Tạ là Hạ Giai hận không thể cho anh biến mất khỏi mắt cô chứ ở đó mà gặp thì chắc mẹ Tạ sẽ lại đem chuyện này ra để trêu chọc anh.
Anh cùng với ba mẹ Tạ trở về biệt thự Tạ Gia xong thì anh cũng không ở lại lâu mà lấy xe đi đến Tống Gia.
Tống Liễm đang mở tiệc để ăn mừng lễ tốt nghiệp, vừa thấy anh vào thì Từ Triết đã hú lên khiến ai nấy cũng đều chú ý đến anh.
Anh mặt mày cũng không chút cảm xúc mà đi tới đó, trước khi ngồi xuống anh còn tiện chân đá vào chân của Từ Triết một cái thật mạnh khiến anh ta khóc thét:
“Gì vậy? Ui da…rất đau nha thằng này. Mày điên sao? Có điên thì đi xa một chút chứ?”
Tạ Hinh cũng không để ý tiếng rên la của Từ Triết nữa mà đi đến ghế trống trong góc mà ngồi xuống.
Tống Liễm không chỉ làm tiệc nho nhỏ mà lại làm rất lớn. Thậm chí còn chơi lớn mời cả đối tác hợp tác với gia đình cậu ta.
Anh cũng không thấy bất ngờ lắm, Tống Gia từ trước đến giờ luôn là gia tộc làm màu nhất. Đến cả ngày đầu tiên Tống Liễm đi học, họ cũng đãi tiệc gần 100 bàn nên bây giờ chắc cũng không ngoại lệ.
Anh ngồi một mình trong góc không nói gì, chỉ khi Tống Liễm đi tới trên tay cầm hai ly rượu đưa đến trước mặt anh một ly rồi ngồi xuống cạnh anh.
Anh ta đưa ly rượu lên nhấp môi một miếng rồi quay sang nhìn Tạ Hinh nhếch môi cười hỏi:
“Mày vẫn đang bị Hạ Giai làm cho điên đảo tâm hồn sao? Thích thì sao không mau theo đuổi đi? Không lẽ mày định đợi đến khi người ta có người thích rồi mới hốt hoảng chạy đi cướp người? Lúc đó mày có hối hận cũng muộn rồi.”
Tạ Hinh cầm ly rượu xoay xoay vài vòng rồi uống một hơi cạn cả ly xong ngẫm lại lời mà Tống Liễm vừa nói, đó cũng chính là nỗi phiền muộn lớn nhất bây giờ của anh:
“Nếu mà làm theo cách của mày có hiệu quả như vậy thì tao đã làm lâu rồi. Chủ yếu việc làm tao phiền muộn ở đây là con bé lại luôn né tránh tao.”
Tống Liễm nhún vai cười khinh nói:
“Không phải đó là do lỗi của mày sao? Lúc người ta thích mày thì mày lại bảo người ta gây phiền phức cho mày bây giờ lại như một cái chong chóng xoay một vòng lại bị người ta làm cho mê mẩn cả ngày như người mất hồn.Thiệt sự là mày có phải Tạ thiếu gia của tụi tao không không đây?”
Tạ Hinh liếc Tống Liễm bằng nửa con mắt sau đó lại cụp mắt xuống gằn giọng nói:
“Ai nói với mày tao chê con bé phiền? Tao nhớ rõ ràng tao chưa từng bảo con bé như vậy?”
Tống Liễm liếm môi, nhàn nhạt nói:
“Không phải là cái tên Từ Triết sao? Nó bảo mày luôn tỏ ra khó chịu khi con bé ở gần mày.”
Tạ Hinh: “Bao giờ? Nếu có thì không phải khuôn mặt của tao ngày nào cũng vậy sao? Liên quan gì tới việc tao thích hay không thích Hạ Giai?”
Tống Liễm: “Tao không biết, chắc do mày hung dữ quá khiến con bé nghĩ mày không thích nên mới không dám bám theo mày nữa.”
Tạ Hinh: “…”
Bỗng nhiên lúc này, một ông chú lớn tuổi bước đến chỗ bọn anh đang ngồi mà đưa tay ra trước mặt anh giới thiệu:
“Xin chào Tạ thiếu, tôi là đối tác với công ty của ba cậu. Hôm nay rất vui khi được gặp cậu ở đây.”
Tạ Hinh nhướn mi không nói gì chỉ đưa tay ra theo phép lịch sự mà bắt tay chào hỏi.
Có lẽ thấy anh không quá để tâm đến mình nên ông chú đó lại nói:
“Nhìn Tạ thiếu như này không biết…cậu đã có vị hôn thê chưa nhỉ?”.
Ông ta vừa dứt câu, anh cũng không cần suy nghĩ mà còn nói rất dứt khoát:
“Có rồi, nếu chưa có cũng không tới lượt ông làm mai đâu.”
Ông ta bị Tạ Hinh làm cho mất mặt mà tức giận đến đỏ mặt. Cũng không thể làm gì được anh nên đùng đùng bỏ đi.
Tống Liễm ngồi bên cạnh nhìn cười đến nỗi không thở được, ông ta đó vừa đi thì anh ta liền cười lớn:
“HAHAHAAA…quả thật là Tạ thiếu, phủ không ai bằng. Như mà mày, tao cũng nghe bảo con gái của ông ta cũng rất đẹp. Sao không thử suy nghĩ thật kỹ đi?”
Tạ Hinh nhìn qua Tống Liễm bằng độ mắt nhạt nhẽo, dùng khẩu hình miệng phun ra mấy chữ:
“Không hứng thú.”
Ngưng một chút anh mới cất tiếng nói tiếp:
“Mày nghĩ tao hứng thú với mấy loại gái chỉ có được vẻ bề ngoài đó thôi sao?”
Tống Liễm trợn mắt khó tin, mồm há to hỏi:
“Nếu mày không thích gái xinh thì chẳng lẽ mày là giới tính thứ ba sao???”
Tạ Hinh: “…”