Ông ấy có phần không hài lòng với yêu cầu đưa ra của ba Hạ. Đúng là Tập đoàn Vương Thị không bằng một móng tay của Hạ Gia nhưng mà nếu việc này cứ thế mà làm lớn thì Vương Thị cũng sẽ dính líu rất nhiều thứ.
Vương lão gia suy nghĩ nhiều đến mức cả đầu đau ầm lên, ông đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm rồi thở dài.
Ông ấy giơ tay lấy cây gậy rồi lấy đà đứng dậy, cả người ông choáng váng khiến ông ấy té ngã xuống ghế.
Vương lão gia ngồi thở gấp, tay sờ xoang khắp nơi trên bàn làm giấy tờ rơi khắp nơi cho đến khi ông ấy tìm thấy hộp thuốc.
Hai tay run rẩy mở nắp hộp thuốc ra, Vương lão gia lấy một viên thuốc bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước.
Vương lão gia dựa vào ghế cố gắng hít thở đều, khi mà cảm thấy cả người đã ổn thì ông ấy mới đứng dậy cầm cây gậy đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra đập vào mắt ông ấy là cô ta đang quỳ dưới đất. Mẹ của cô ta đứng bên cạnh thấy Vương lão gia ra thì cũng vui mừng nói:
“Ba, ba à, ba xem con bé Duệ Duệ cũng đã biết hối lỗi rồi. Ba tha thứ cho con bé đi.”
Vương lão gia nhăn mặt nhìn cô ta rồi đưa hai tay ra sau lưng hít vào một hơi rồi nói:
“Bên Hạ Gia, ông Hạ nói ngày mai nó bắt buộc phải mở một cuộc họp báo thành khẩn xin lỗi đến con gái của ông ấy.”
Mẹ Vương và Vương Mỹ Duệ trợn tròn mắt, mẹ Vương nhăn mày hỏi:
“Bên đó có ý gì? Sao lại bắt Duệ Duệ nhà chúng ta phải mở họp báo xin lỗi? Dù gì chúng ta cũng là đối tác mà tại sao lại ép người như vậy?”
Vương Mỹ Duệ cũng định chen vào nói nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vương lão gia càng ngày càng trầm xuống thì một câu cũng không dám hé.
Vương lão gia liếc Vương Mỹ Duệ một cái rồi cất giọng mỉa mai nói:
“Ừ, không phải cũng là do con gái yêu cô làm ra sao? Người ta bắt nó mở họp báo xin lỗi là đã quá nương tay rồi. Với tính cách của ông Hạ nếu không phải là nể mặt Vương Thị thì đã lập tức cho nó biến mất khỏi đây rồi.”
Vương Mỹ Duệ nghe xong thì mặt cũng tái lại, cô ta rõ ràng không hề biết hậu quả của việc bắt nạt Hạ Giai sẽ nghiêm trọng như vậy.
Huống hồ gì từ lúc cấp hai cô cũng không biết Hạ Giai là con gái của Hạ Gia ngoài Hạ Quý Nghiên.
Cô ta cũng gặp được Hạ Nghiễn một lần lúc đó cũng chỉ đi đón một mình Hạ Quý Nghiên chứ không hề có Hạ Giai.
Nhưng bây giờ cô ta lại bị dạy dỗ vì cô ta đã đụng lầm người. Lúc này, mặt mày cô ta hết đỏ rồi tím xong lại xanh.
Cô ta không thể nào chấp nhận sự thật này được. Cô ta liên tục lắc đầu phủ nhận:
“Khôn…g không…phải…cô ta làm sao có thể là…con gái của Hạ Gia chứ?”
Mẹ Vương cũng đồng tình mà nói:
“Đúng vậy, ba, ba không nhớ sao? Khi nhà chúng ta đi ăn cùng nhau cũng chỉ thấy nhà đó chỉ có một trai một gái. Nhưng không phải một đứa con gái của nhà họ đã mất rồi sao?”
Vương lão gia nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hai người họ rồi nói:
“Đó là con gái út của nhà họ, cũng đã gặp qua rồi nhưng điều không ngờ là cháu nhà này không biết thân biết phận mà đi chọc nhầm người.”
Mỉa mai xong thì Vương lão gia nhếch môi cười như đang mỉa mai cô ta rồi bỏ đi. Vương Mỹ Duệ? Đứa cháu hư hỏng này cả đời Vương Quốc ông ấy cũng chưa bao giờ công nhận.
Thấy Vương lão gia xoay lưng bỏ đi xa mặc kệ Vương Mỹ Duệ quỳ dưới đất thì mẹ Vương mới nhanh chóng muốn đỡ Vương Mỹ Duệ đứng dậy.
Nhưng chân cô ta như bị thứ gì đó đè nặng chẳng thể nài nhấc lên nổi. Cô ta biết ông nội là không thích cô, từng lời nói châm biếm của ông từng lời đều được cô ta giữ trong lòng.
Cô ta khóc đỏ hoe cả hai con mắt, nức nở nói:
“Co…n con…không cố ý mà…hức hức con thực sự không biết…con nhỏ đó lại có gia đình…như vậy…hức hức…”
Mẹ Vương cũng quỳ gối xuống ôm cô ta vào lòng cả hai người đều khóc lớn:
“Mẹ cũng xin lỗi,…là mẹ, là mẹ khiến con phải khổ sở như vậy…mẹ xin lỗi…”
Vương Mỹ Duệ khóc lớn liên tục lắc đầu, cả hai người cứ ôm nhau khóc như vậy đến cả vệ sĩ đứng canh ở thư phòng cũng không dám đến gần.
Đến một lúc lâu, khi đã bình tĩnh mẹ Vương mới lau nước mắt cho cô ta rồi nói:
“Con cứ nghe lời ông đi, ngày mai mở họp báo xin lỗi. Mẹ thấy tính cách của cô gái đó cũng không phải thích so đo nên chắc chắn sẽ bỏ qua thôi. Con cũng đừng chống đối ông nữa, ông con có ngày sẽ đánh chết con đó.”
Cô ta cũng không nói gì nữa coi như đã đồng ý, cô ta cứ im lặng nằm trong vòng tay mẹ Vương.
Sáng hôm sau,
Hôm nay tất cả truyền thông và cả mấy tập đoàn báo chí lớn nhỏ đều chen nhau, vây kín cả hội trường. Bọn họ khi nhận được tin hôm nay Vương Thị sẽ tổ chức họp báo để nói về sự việc ngày hôm đó thì đều đổ hết về đây.
Bên ngoài, chiếc siêu xe dừng lại khi Vương lão gia và Vương Mỹ Duệ vừa bước xuống thì đã bị đám người phóng viên bao vây.
Vương Mỹ Duệ thì mặc một bộ đồ thể thao, đeo khẩu trang và mắt kính đen. Ai nhìn cũng phải nói trong đầu, sao hôm nay trông cô ta lại tàn tạ như thế?
Vì phóng viên bao vây rất đông nên rất lâu cô ta với Vương lão gia mới vào được bệ trong. Vương lão gia ngồi cầm micro nói trước:
“Hôm nay, tôi rất cảm ơn các vị phóng viên, truyền thông đã bả một ít thời gian ra để đến đây. Tôi Vương Quốc, đứng trên thương trường nhiều năm như vậy. Trước giờ cũng chưa gây hấn hay xích mích với ai cũng như Hạ Gia. Nhưng bây giờ cháu gái tôi Vương Mỹ Duệ lại có hành vi không chuẩn mực khiến cho Vương Thị phải xấu hổ nên tôi mới quyết định mở cuộc họp báo này để gửi lời xin lỗi chân thành đến Hạ Giai cũng như Hạ Gia.”
Cô ta im lặng đứng bên cạnh Vương lão gia, hai tay cô ta bấu chặt vào nhau cúi gầm mặt. Vương lão gia nói xong thì đưa micro cho cô ta.
Cô ta cảm thấy khó khăn khi nói chuyện, cô ta hít sâu một hơi rồi nói:
“Xin chào các vị phóng viên và truyền thông. Tôi là Vương Mỹ Duệ và tôi biết hành vi của mình là không đúng đã gây tổn thương sâu sắc đến cho Hạ Giai cũng như danh tiếng của Hạ Gia. Hôm nay tôi muốn đứng ở đây, trước mặt truyền thông và báo chí cúi đầu xin lỗi Hạ Gia. Rất mong cô ấy có thể bỏ qua cho tôi…”
Vương Mỹ Duệ vừa mới cúi đầu xin lỗi thì phía dưới đã có một phóng viên đưa tay muốn ý kiến. Vương lão gia thấy vậy cũng gật đầu sai người đưa micro cho anh ta.
Người phóng viên được vệ sĩ đưa micro thì đứng dậy hỏi:
“Tôi vừa mới nhận được thông tin, cô Vương đây không là lần đầu bắt nạt con gái của Hạ Gia mà đã bắt nạt cô ấy từ năm cấp hai có phải sự thật không?”
Người phóng viên này vừa hỏi xong thì cũng có một phóng viên khác đứng lên cầm micro hỏi:
“Tôi còn nhận được thông tin, cô Vương đây còn bắt nạt rất nhiều bạn học khác khiến những bạn học đó vướng phải các căn bệnh tâm lý, thậm chí còn có một bạn học gần đây bị cô ép đến nỗi phải tìm cách tự vẫn.”
Truyền thông và phóng viên trong hội trường nghe xong thì hết hồn. Tất cả camera đều hướng về phía của Vương Mỹ Duệ và liên tục hét lên:
“Xin hỏi đây có phải sự thật là như vậy không? Tiểu thư danh giá như vậy lại đi bắt nạt các bạn học sao?”
“Sự thật là như thế nào, cô mau nói cho chúng tôi biết đi?”
“Vương…”