Tạ Hinh nhìn cô, đôi mắt anh lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn. Ba Hạ thấy cô ta vẫn không có ý định xin lỗi tức giận quát lớn:
“MÀY CÂM RỔI SAO?”
Trịnh Chi lại càng sợ hơn, lời nói cũng vì quá hoảng sợ cũng không hốt lên được. Quản lý của cô ta chạy tới quỳ xuống cầu xin:
“Chủ tịch Hạ thứ lỗi, ông hãy bỏ qua cho cô ấy được không? Cũng do cô ấy trẻ người non dạ nên không biết chọc phải người không nên chọc…”
Ba Hạ nhếch môi cười, lấy chân đạp mạnh xuống tay của người quản lý trầm giọng đến đáng sợ:
“Chuyện của mày sao? Mày xen vào làm gì? Mày nghĩ con nhỏ đó có thể qua khỏi hôm nay sao? Là ai xúc phạm con gái tao thì người đó tự dập đầu xin lỗi. Còn những người không liên quan muốn xem vào chuyện này thì cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Ba Hạ lấy chân ra đá tay đang sưng lên của quản lý Trịnh Chi ra. Quản lý nằm trên đất ôm bàn tay đau đớn khóc lớn.
Trịnh Chi mặt biến sắc không còn một giọt máu. Cô ta sợ hãi nhanh chóng quỳ gối dập đầu cầu xin:
“Tôi…tôi xin lỗi. Là…tôi cố ý khiến cho cô ấy ngã. Tôi…tôi hối hận rồi xin ngài bỏ qua cho tôi. Xin ngài…con tôi con đường sống…”
Cô ta run rẩy khóc lóc không ngừng dập đầu cầu xin đến mức trán cùng bị chảy máu. Cô kéo tay ba Hạ nói:
“Ba, được rồi chúng ta đi thôi.”
Ba Hạ cụp mắt lườm cô ta lại quay sang đám bảo vệ nói:
“Mau đưa đi đi, ở đây không kẻo lại làm bẩn nơi này.”
Bảo vệ nghe rõ lời lôi kéo hai người đi ra khỏi hội trường. Ba Hạ lại như không có gì cười nói:
“Được rồi, mau tiếp tục chương trình đi đừng để bị một chuyện nhỏ mà làm hỏng có buổi lễ hôm nay.”
Lúc ba Hạ định quay về chỗ ngồi tầm mắt lại rơi xuống đôi trai gái đang nắm chặt tay nhau. Cô cũng cảm thấy ba mình nhìn cái gì đó lúc nhìn xuống cô mới giật mình rút tay ra nhưng anh không cho.
Tạ Hinh nắm chặt tay cô nói:
“Chú Hạ.”
Ba Hạ cũng hiểu ý, ông còn tưởng con rể tương lai của mình là tên đầu đường xó chợ nào còn nếu là Tạ Hinh thì ông còn mừng nữa là đằng khác.
Ông cười tươi vỗ vai anh nói:
“Tiểu Hinh sao, lớn quá rồi. Cho chú Hạ gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ con nha. Nói bọn họ khi nào có dịp sẽ mời bọn họ đi ăn cơm.”
Tạ Hinh mỉm cười lễ phép nói:
“Vâng ạ.”
Ba Hạ nhìn sang cô:
“Lúc về nhà ba sẽ xử tội con sau.”
Ông nhìn Tạ Hinh cười lớn:
“Haha, được rồi tí nữa lát sau khi ra về chú nhờ con đưa tiểu Hạ về khách sạn dùm chú nhé!!!”
Tạ Hinh cong môi cười gật đầu. Cả hội trường cũng nín thở nghe bọn họ nói chuyện.
Nói rồi ba Hạ đi lướt qua anh đi về. Cô vẫn còn ngây người.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô nhún vai. Cô trừng mắt nhéo tay trách:
“Sao khi nãy anh nắm tay em chặt thế??? Xém chút nữa là tim em rớt ra rồi!!!”
Tạ Hinh cười phì nhéo lỗ mũi cô thấp giọng nói:
“Chán quá, chúng ta về thôi. Ở đây cũng chẳng còn thú vị nữa.”
Cô gật đầu cùng anh ngẩng cao đầu nắm tay nhau đi về. Cảnh tượng này đều bị 93k con mắt xem trực tiếp toàn cầu chứng kiến.
Bọn họ không khỏi cả kinh:
「Không ngờ Trịnh Chi là con người như vậy. Nhìn bề ngoài ngây thơ mà bên trong hãm vậy sao?」
「Kiếp này Trịnh Chi toang thật rồi!!!」
「Hahahah, giờ mới biết ai mới là cóc ghẻ kà đòi đeo chân hạc!!!」
「Trời trời, đêm giao thừa trở thành chiến trường rồi ô ô.」
「AAAAAA, ANH NHÀ VÀ CHỊ DÂU CỦA CHÚNG TA CŨNG DẮT TAY NHAU ĐƯỜNG ĐƯỜNG CHÍNH CHÍNH ĐI RA VỀ RỒI KÌA!!!」
「…」
Cô ngồi trên xe đọc bình luận thích thú cười lớn, Tạ Hinh đang đợi đèn đỏ liền quay sang cô trìu mến hỏi:
“Vui lắm sao?”
Cô gật gật đầu đưa anh xem mấy trang tin tức mới đây mà bọn họ đã cập nhật lên:
〈Danh tính bạn gái tin đồn của anh đế Chu Dương chính là con gái rượu của Hạ Gia.〉
〈Số phận của ảnh hậu Trịnh Chi sẽ ra sao sau khi biết mình đụng nhầm người?〉
〈Trịnh Chi ảnh hậu ảo tưởng của năm.
〈Khi nào Trịnh Chi mới hết ảo tưởng?〉
Hàng tá tin tức được đưa lên, cả đoạn trực tiếp khi nãy cũng được dân cư mạng cùng nhau lan trường khắp nơi.
Các hội group hay trang đều được đưa lên. Cô còn nghe nói khi nãy tất cả fan hâm mộ của Trịnh Chi đều đã bỏ về hết trong group cũng thoát fan không ít.
Độ nổi tiếng của cô ta cũng gì một phút hồ đồ mà mất hết. Tài nguyên của cô ta cô nghĩ chắc gì đã còn giữ được.
Cô quay sang nhìn Tạ Hinh đang chăm chú lái xe muốn hỏi rồi lại thôi. Anh cũng biết cô có điều thắc mắc:
“Có gì thì hỏi đi, đừng nhìn anh như vậy anh sẽ ảo tưởng là mình đẹp trai đó…”
Cô bĩu môi đưa người xích lại gần anh hỏi:
“Anh nghỉ xem sau hôm nay Trịnh Chi sẽ như thế nào?”
Tạ Hinh nhún vai:
“Giới giải trí mà không còn tài nguyên không còn người chống lưng thì sẽ bị đào thải thôi.”
Hạ Giai thở dài:
“Em cũng thấy có chút tội cho cô ấy.”
Tạ Hinh không trả lời cô mà lập tức lái xe trở về khách sạn. Đêm đó cô và anh đều rất mệt mỏi nên khi vừa bước vào phòng cô liền đi vào phòng tắm.
Tạ Hinh cởi áo vest để ở trên ghế, anh xoay người đi đến tủ quần áo lấy quần áo mang đến cửa.
Anh gõ cửa phòng tắm.
Cốc cốc cốc…
Hạ Giai nói vọng ra:
“EM NGHEE.”
Tạ Hinh cười trầm thấp nói:
“Anh lấy đồ để ở ngoài cửa cho em rồi đó.”
Hạ Giai: “VÂNGGGG.”
Tạ Hinh cong môi cười, anh có hai đau đầu nên đi ra ngoài ban công để đứng hít thở. Một lúc sau, có hai cánh tay vòng qua eo anh, nhí nhảnh nói:
“Anh ra đây đứng làm gì vậy? Không sợ sẽ bị cảm lạnh sao?”
Tạ Hinh nhìn lên bầu trời ôm cô:
“Đứng đón giao thừa.”
Cô nghe thấy mới bất ngờ kéo tay anh nhìn đồng hồ:
“Em quên mất mới đó mà chỉ còn 2 phút nữa thôi sao?”
Tạ Hinh cốc nhẹ lên đầu cô nói:
“Ngu ngốc.”
Cô bĩu môi trừng mắt oán giận nhìn anh. Anh lại tiếp tục dang tay ra ôm cô đếm ngược:
“Mười.”
“Chín.”
“Tám.”
“Bảy.”
“Sáu.”
“Năm.”
“Bốn.”
Anh nhìn cô mỉm cười tiếp tục đếm:
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Hạ Giai ngẩng đầu chạm mắt với Tạ Hinh, cả hai ôm chặt nhau hơn:
“Năm mới bình anh…”
“Năm mới vui vẻ…”
Pháo hoa được bắn lên làm sáng cả bầu trời, cô mỉm cười chăm chú nhìn pháo hoa đang bắn lên:
“Wowww, đẹp quá!!!”
Tạ Hinh im lặng chỉ lo ngắm nhìn cô, anh mong những thời khắc như này được dừng lại mãi mãi. Anh mong em bé của anh sẽ luôn như vậy, mãi mãi là của riêng anh.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, cô tựa đầu vào ngực anh. Cô cũng cảm thấy ông trời quả thật không đối xử tệ bạc với cô tí nào.
Đời này hết thảy mọi thứ xảy với cô đều suôn sẻ. Năm mới cùng đến rồi, năm nay cô chỉ mong cho chàng trai của em mọi chuyện được như ý, đời đời bình an.