“Cảm ơn gì chứ? Chúng ta còn không phải người một nhà sao? Huống hồ…”
Mẹ Tạ nói đến đây lại lia mắt sáng nhìn Tạ Hinh. Cô thì đang đứng trong thế khó nên định kiếm cớ rời đi:
“À, mọi người đang chụp hình gia đình sao? Hay mọi người chụp đi con phải đi tìm bạn của con.”
Đang đi cúi đầu rời đi mẹ Tạ lại kéo tay cô lại không cho cô đi, bà nhỏ giọng nói:
“Dù gì con cũng ở đây cũng nên vào chụp cùng chúng ta tấm hình không phải sao? Lâu rồi ta với con cũng không có tấm hình nào.”
Cô mở miệng từ chối:
“Nhưng mà…”
Chưa kịp từ chối thì mẹ Tạ đã kéo cô vào chụp chung. Mẹ anh đẩy cô sang đứng bên cạnh anh. Khi vai của cả hai chạm vai nhau cô có chút ngượng ngùng nên có theo nhích người ra.
Bạn học chụp ảnh dùm thấy cô cứ nhích ra mãi thì nói to:
“Bạn học à, mau đứng gần một chút đừng đứng xa như vậy chứ?”
Cô nghe thấy thì ngại ngùng đỏ cả hai tai. Chợt lúc này lại cảm nhận được hơi ấm vì Tạ Hinh đang đứng gần cô hơn.
Cô không được tự nhiên cho lắm chợt nghe bạn học đang chụp hình dùm nói:
“Bạn nữ cười lên một chút… Chuẩn bị nha 1…2…3 chụp.”
Liên tiếp mấy tấm như vậy cuối cùng mẹ Tạ cũng buông tay cô ra đi đến nhận chiếc điện thoại cười to nói:
“Đẹp đẹp lắm.”
Lúc này như là con chim chuẩn bị được bay ra khỏi lồng sắt. Cô hớn hở nói:
“Dì à, nếu xong rồi thì con đi nhé?”
Mẹ Tạ lại kéo tay cô lại giọng quở trách:
“Con bé này, gấp cái gì chứ? Mau hai đứa đứng gần nhau một chút. Mẹ sẽ chụp cho hai đứa mấy tấm.”
Cô đứng hình, chôn chân tại chỗ không nhúc nhích được. Chỉ khi Tạ Hinh dùng tay kéo tay cô đến đứng cạnh anh.
Như vậy chưa đủ để cô bàng hoàng cho tới khi Tạ Hinh lại dùng một tay ôm eo cô lại. Lúc này sự ngượng ngùng của cô đã lên đến cực điểm mặt của cô đã đỏ hơn trái cà chua.
Mẹ Tạ hối thúc cô:
“Nào, tiểu Giai con mau cười lên nào?”
Cô ngượng ngùng nở một nụ cười, cô phải cố gắng lắm mới trụ được nếu không cô thật sự muốn đăng xuất khỏi đây.
Mẹ Tạ: “Đúng rồi, đúng rồi. Đẹp đôi lắm. Rất xứng đôi nha.”
Cô nghe những lời này thì chợt đứng hình ‘Xứng đôi?’ ý là cô và Tạ Hinh xứng đôi sao?
Lúc nghe mẹ Tạ bảo xong cô mới được thả lỏng, đứng cách anh tận mấy chục bước chân.
Cô đi tới chỗ ba mẹ Tạ đang đứng xem hình nói:
“Chú, dì con đi sang chỗ bạn con nhé?”
Mẹ Tạ đang xem hình cũng không ngước mắt nhìn cô nói:
“Được, được, con đi đi bữa nào nhớ ghé nhà dì ăn cơm nhé.”
Cô: “Vâng.”
Sau đó cô xoay người chạy đi cũng không hề chú ý được Tạ Hinh cả thân đang khoanh tay dựa vào cái cây nhìn theo cô.
Anh nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt không cảm xúc đi lại chỗ ba mẹ Tạ:
“Mẹ, khi nãy mẹ quay được video của Giai Giai sao?”
Mẹ Tạ: “Đúng vậy, sao thế?”
Tạ Hinh khẽ ho một tiếng ngó xung quanh rồi nói:
“Khụ…khụ…mẹ gửi video với ảnh cho con đi.”
Mẹ Tạ vô thức trả lời:
“Được, đợi tí mẹ gửi…mà khoan…”
Mẹ Tạ cảm thấy có gì lạ nên nhíu mày khó hiểu ngước lên nhìn anh:
“Không phải con không thích bị ba mẹ gán ghép con với con bé sao?”
Hai lỗ tai anh đỏ bừng, nhìn sang chỗ khác để che giấu đi sự lúng túng nói:
“Không có gì đâu, mẹ đừng hỏi nhiều. Mẹ chỉ cần gửi cho con thôi.”
Mẹ Tạ hiểu ý liền nhún vai mỉm cười nhẹ vỗ vai nhẹ Tạ Hinh:
“À, mẹ hiểu mẹ hiểu. Con trai mẹ cần phải cố gắng thêm nhé chứ mẹ thấy con bé Giai Giai quả thật rất tốt còn lại xinh đẹp như vậy không khéo lại bị hụt mất thì tiếc lắm.”
Nghe mẹ Tạ nói thì anh cũng không nói gì vì anh cũng không phải kẻ đần mà không nhìn ra được.
Hạ Giai mới vừa được thả ra đã chạy thật nhanh lên chỗ của Noãn Uyên đang đứng hở hồng hộc.
Noãn Uyên thấy cô thở khó khăn nên cũng vuốt nhẹ lưng cô hỏi:
“Nãy giờ cậu đi đâu đấy?”
Cô lắc đầu nói cũng không định nói là mình chụp hình cũng Tạ Hinh:
“Do toilet đông quá nên giờ tớ mới xong.”
Cao Tri đưa nước cho cô nói:
“Cậu uống đi.”
Cô đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Noãn Uyên đưa điện thoại cho cô xem lại đoạn video khi nãy cô nhảy.
Cô mỉm cười nói: “Wow, cậu canh góc quay đẹp thật đó.”
Noãn Uyên bĩu môi:
“Tớ không có canh góc, do cậu nhảy đẹp thì video nó sẽ đẹp thôi.”
Cô nhõng nhẽo ôm lấy Noãn Uyên nói:
“Tớ biết, tớ biết nhưng mà cảm ơn cậu nhiều nhé Uyên Uyên.”
Phó Viễn ngồi bên cạnh Noãn Uyên đánh vào tay cô cao giọng nói:
“Cậu làm gì vậy? Giữa trời nắng chang chang như vậy mà cậu ôm người ta khư khư vậy?”
Cô nhíu mày:
“Người ta? Tớ ôm bạn tớ mà? Nói cho cậu biết nhé so với cậu tớ mới là người quan trọng nhất hiểu chưa?”
Phó Viễn nhếch mép nói:
“Thế sao? Tôi mới biết đấy.”
Sao đó Phó Viễn còn lêu lêu cô khiến cô tức điên lên dí Phó Viễn cả mấy vòng sân.
Noãn Uyên đứng chống nạnh bất lực nhìn theo hai đứa con của mình rồi lắc đầu khẽ than trong lòng. Đúng là giữ hai đứa trẻ ở tuổi 18 quả thật rất khó.
Nhà họ Hạ cũng biết nay là ngày cô sẽ tổng kết, nhưng họ không dám đến. Sợ ngày tổng kết của cô họ đến sẽ khiến cô mất vui.
Nên khi thiệp mời vừa được gửi đến Hạ Nghiễn đã vứt vào sọt rác. Tuy không đến nhưng Hạ Nghiễn đã đặt hoa và quà gửi đến nhà của Noãn Uyên cũng đã nhờ Noãn Uyên đưa đến tận tay cho cô nhưng đừng nói là của bọn họ.
Vì họ biết nếu mà nói là bọn họ tặng chắc chắn một người tiết kiệm như cô cũng sẽ mang chúng đem bỏ. Nhưng Noãn Uyên cũng không thích bọn họ vì vậy mà bọn họ phải năn nỉ lắm cô ấy mới đồng ý.
Nhà họ Hạ từ lúc Hạ Giai rời đi đến bây giờ như rơi vào địa ngục, hằng ngày đều phải nghĩ ra cách để có thể làm hòa lại với Hạ Giai.
Rồi làm sao cô mới có thể tha thứ cho bọn họ. Mẹ Hạ còn tìm đến tận nơi khám tâm lý của cô. Nói chuyện với bác sĩ đã từng chữa trị cho cô.
Vị bác sĩ đó vừa nhìn thấy bà đã nói:
“Nhìn bà…rất giống một bệnh nhân của tôi.”
Mẹ Hạ nghe vị bác sĩ nói thì tháo kính râm đang mang ra rồi nói:
“Tôi là mẹ của Hạ Giai.”
Dường như vị bác sĩ cũng không bất ngờ lắm mà chỉ gật nhẹ đầu “À.” một tiếng mời bà ngồi xuống.