“Chu Dương sao rồi? Khuyên được cậu ấy hay không? Nếu không được thì tôi đích thân đi xin lỗi cậu ấy.”
Triệu Bân bị xịt keo cứng ngắc, mấy diễn viên phụ và diễn viên quần chúng như hóng hớt mà im lặng lắng nghe.
Anh ta nuốt nước bọt nói:
“Chu Dương, em ấy bảo muốn rút…”
Quản lý của nữ chính Trịnh Chi bị Tạ Hinh quăng xuống nước bất bình lên tiếng:
“Cái gì? Chẳng phải chị tôi mới là người thiệt thòi hơn sao? Đã nghe lời đạo diễn thôi mà chị tôi bị quăng xuống nước đó.”
Triệu Bân nhìn cô ta đang hung hăng quát lớn lại bình tĩnh nói:
“Không phải là do mấy người tự bàn bạc mà không nói cho em ấy. Theo phản xạ em ấy không quăng chị cô xuống nước chẳng lẽ quăng lên nóc nhà?”
Quản lý tức giận dậm chân hét lên:
“Anh nghĩ có mình ảnh đế của anh có uy có quyền lắm sao? Bây giờ cả hàng trăm người chúng tôi lại phải ngồi đây chờ đợi một người vô duyên vô cớ kiếm chuyện sao? Em của anh có thật sự là chuyên nghiệp hay không vậy hả?”
Đạo diễn lúc này là thật sự tức giận ném cuốn kịch bản vào người quản lý đó trừng mắt hung hăng đe dọa nói:
“Ngậm cái mồm lại, Chu Dương là ảnh đế vừa có tiền vừa có quyền đó biết không. Nếu không làm ảnh đế người ta còn có thể làm tổng tài. Còn mấy người miệng nhanh hơn não như các cô dễ bị chết sớm lắm đó. Nếu còn biết khôn ngoan thì mau gậm miệng lại đi.”
Trịnh Chi thấy đạo diễn nói như vậy cũng đúng, cô ta thấy không ổn nên kéo tay người quản lý xuống kêu cô ta hạ hỏa và ngậm mồm lại.
Đạo diễn lại khó xử quay lại nắm tay Triệu Bân giọng nói khẩn cầu:
“Quản lý Triệu, bây giờ các cậu hãy cho tôi một điều kiện đi tôi sẽ đáp ứng nhưng cậu bảo cậu ấy có thể diễn hết bộ phim này được không? Chỉ cần cậu ấy không nhất quyết đòi rút khỏi đoàn phim muốn tôi đồng ý điều kiện gì cũng được.”
Triệu Bân nhún vai, nếu anh ta khuyên được thì còn ngồi ở đây sao? Anh ta im lặng không nói bất cứ lời nào.
Đạo diễn lại tiếp tục ra điều kiện:
“Hay là tất cả những cảnh ôm, hôn, cảnh 18+ sẽ đều được diễn viên nam đóng thế được không? Chỉ xin được khoác tay thôi được không? Chỉ là những cảnh nắm tay bình thường thôi nhưng chắc chắn chỉ cần 5 giây tôi đều sẽ cho qua cảnh?!!”
Triệu Bân nuốt nước bọt, mấy bộ phim khác thường ôm một cái cũng không sao. Giờ tên này có người yêu sao lại trở nên khó tính như vậy hả?
Anh ta thở dài đẩy tay đạo diễn ra khó xử nói:
“Hay là ông tự vác thân mình vào thương lượng với cậu ấy đi? Cậu ấy đang ở trong phòng thay đồ đó. Với cả tôi nghĩ ông nên ra điều kiện về chuyện nghỉ tết đi. Có lẽ cậu ấy sẽ thích hơn đó.”
Đạo diễn im lặng như đang suy ngẫm gì đó mới chấp nhận gật đầu:
“Được, đi thôi.”
Nói hết Triệu Bân đứng dậy quay trở lại phòng thay đồ. Đạo diễn cũng đứng dậy đi theo sau anh ta.
Trịnh Chi nghe đạo diễn định đi vào gặp Tạ Hinh cũng muốn đi theo từ xa Trình Chi chạy theo kêu to:
“Đạo diễn.”
Triệu Bân và đạo diễn xoay đều xoay lại, Trịnh Chi chạy nhanh tới trước mặt bọn họ nói:
“Em cũng muốn đi xin lỗi tiền bối nữa. Em cảm thấy mình nên xin lỗi vì lỡ mạo phạm anh ấy khi chưa có sự cho phép của anh ấy.”
Triệu Bân nhún vai xoay người lại đi tiếp, vào trong phòng thay đồ. Tạ Hinh đang ngồi dựa vào ghế hai chân bắt chéo ngồi xem ảnh Hạ Giai.
Khi Triệu Bân dẫn đạo diễn và Trịnh Chi đi vào cả người anh lại như trở nên u ám thêm vài phần.
Trịnh Chi giả vở ngây thơ khéo nép nói:
“Tiền bối, em xin lỗi là em mạo phạm anh. Anh có thể suy nghĩ lại việc rút khỏi đoàn phim không ạ? Chỉ là lần này có việc khẩn gấp nên mới mạo phạm em.”
Đạo diễn cũng tán thành gật đầu lia lịa nói:
“Đúng đúng, là chúng tôi lỡ mạo phạm ngài. Lần này là lần đầu cũng như là lần cuối sẽ không có lần sau đâu. Được không?”
Tạ Hinh vẫn im lặng không quan tâm bọn họ. Đạo diễn biết yêu cầu chắc chắn là vẫn chưa hợp ý anh nên bổ sung thêm:
“Còn nữa về việc nghĩ tết chúng ta sẽ được nghỉ 2 ngày được không?”
Tạ Hinh nhíu mày khuôn mặt càng thêm u ám, đạo diễn chảy mồ hôi hột nuốt nước bọt liên tục nói:
“Hay 3 ngày?”
“4 ngày được không? 4 ngày?”
Lúc này chân mày anh mới thả lỏng ra. Đạo diễn lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm.
Trình Chi đứng sau lưng lại âm thầm đánh gia anh, cô ta nhướn mi bĩu môi thầm chê Tạ Hinh đẹp mà khó tính thì ai chịu nỗi.
Tạ Hinh ngước lên nhìn đạo diễn, trầm mặc nói:
“Đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua, nếu có thêm một lần nữa hợp đồng sẽ lập tức bị hủy!!!”
Đạo diễn mừng rỡ nói:
“Được, được, đều nghe theo cậu. Nhưng mà tôi có thể xin một điều được không?”
Tạ Hinh lại nhìn đạo diễn nhướn mi hỏi:
“Điều gì?”
Đạo diễn cười cười chà xát hai tay của mình nói:
“Tôi cần cậu hợp tác những cảnh nắm tay hay để cho Trình Chi khoác tay cậu thôi được không?”
Tạ Hinh suy ngẫm một hồi im lặng mới gật đầu nói:
“Ừm.”
Đạo diễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trình Chi cũng cỗ tay mừng rỡ. Trình Chi cũng đạo diễn đi ra ngoài.
Triệu Bân kéo ghế lại gần anh nguồi xuống nói:
“Em thật sự keo đến nỗi ôm một cái cũng không cho sao? Cảnh ôm mà cũng bắt người ta cho người đóng thế?”
Tạ Hinh cụp mắt không nhìn anh mà nhìn vào màn hình điện thoại. Triệu Bân lại càm ràm:
“Em thật là, anh không hiểu sao luôn. Mấy bộ trước em còn cho người ta ôm hay nắm tay. Lần này vừa có người yêu xong lại keo kiệt như vậy?”
Tạ Hinh cụp mắt thấp giọng nói:
“Hạ Giai sợ bẩn, cô ấy không thích ai bẩn nên tôi cũng phải sạch sẽ. Chỉ có cô ấy mới được làm những thành động thân mật với tôi thôi.”
Triệu Bân thở dài lắc đầu ngao ngán, anh ta sắp xếp đồ đạc đưa Tạ Hinh trở về khách sạn nghỉ ngơi.