Thuốc như một dòng nước mát lạnh làm Tề Tiểu Tô lập tức tỉnh táo lại.
“Đây là gì thế?”
“Thuốc giải, đặc biệt tìm người chế tạo ra đấy.” Chúc Tường Đông nhẹ giọng giải thích, “Dù sao Hoàng Nhược Mi cũng ở thành phố K, thứ mà cô ta tạo ra thì dù tôi không đụng tới nhưng vẫn phải có đề phòng trước.”
Thành phố K là địa bàn của hắn vì thế hắn chưa từng xem nhẹ chuyện chú ý đến những người cần phải đề phòng ở đây.
Tề Tiểu Tô giơ ngón tay cái với hắn.
Tách đá đã sắp bắt đầu, hai người sánh vai cùng đi tới khu tách đá.
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, không nhịn được lại hỏi: “Nếu Chúc lão đại đã sớm có ý định này thì sao lại phải chờ tới bây giờ? Chẳng lẽ trong tay họ có nắm nhược điểm gì của anh à?”
Chúc Tường Đông chỉ liếc nhìn cô chứ không trả lời.
“Ồ? Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi à? Là nhược điểm gì? Có chứng cứ à? Có cần tôi giúp không? Bảng giá của tôi rất rõ ràng.” Trong lòng Tề Tiểu Tô cũng vừa mới nghĩ tới cái này. Cô đã bảo rồi, đàn ông tuổi 30 đang ở trong giai đoạn kiêu ngạo nhất, với tính cách của Chúc Tường Đông thì sao có thể để cho bọn Nghê Hào tác oai tác quái trên đầu mình chứ? Lúc anh ta bị cô dụ dỗ tới đây rõ ràng cũng phải suy tính cân nhắc rất kỹ càng rồi mới đồng ý.
Chúc Tường Đông vốn hơi bực bội với câu nói này của cô, mặc dù hắn thích con gái thông minh thật, nhưng không thể không nói, với những chuyện liên quan tới thể diện của đàn ông, đôi khi con gái thông minh quá mức lại làm người ta không chịu nổi.
Nhưng nghe tới câu sau thì hắn lại không nhịn được mà nhíu mày: “Cô có cách à? Lúc trước tôi đã tìm rất nhiều hacker nhưng vẫn không thể tiêu hủy được thứ đó.”
“Vậy là chứng cứ điện tử à?” Tề Tiểu Tô không ngờ mình lại đoán đúng chân tướng.
“Là một vài tấm ảnh chụp và bản ghi âm. Đương nhiên Nghê Hào không chỉ cất trong máy tính của hắn, chắc chắn còn có ổ cứng hoặc USB gì đó. Tôi đã cho người lấy trộm hai chiếc ổ cứng nhưng hoàn toàn vô dụng, vẫn không thể nào tiêu hủy hết được, những thứ lấy trộm được toàn là bản sao hết.”
Tề Tiểu Tâm thầm hỏi Tiểu Nhất: “Có cách nào không?”
“Chỉ cần lấy được mảnh giáp bảo vệ mắt của Thiếu soái là có thể.”
Nghe nó nói thế, Tề Tiểu Tô liền có tính toán trong lòng, cô lập tức duỗi tay vỗ vai Chúc Tường Đông: “Được, nếu cược đá thuận lợi thì tôi sẽ bao thầu chuyện của anh luôn.”
Trong lòng Chúc Tường Đông không khỏi chấn động mạnh.
Phải biết rằng hắn đã ra những cái giá rất cao để mời cả Thần trộm, mời những hacker nổi tiếng trên thế giới, tiền thì mất nhưng đồ cũng vẫn không lấy về được. Thế mà giờ Tề Tiểu Tô lại lập tức cam đoan với hắn rằng cô bao trọn việc này, rốt cuộc cô ấy thần kỳ tới mức nào đây?
“Là cái anh chàng... Thiếu soái bạn của cô ấy hả?” Đột nhiên anh ta nghĩ tới lúc trước khi đi cứu Lâm Vũ Hi, Tề Tiểu Tô có nhắc tới người bạn kia, người đó có thể truy ra được vị trí cụ thể của Lâm Vũ Hi một cách thần kỳ như vậy, chẳng lẽ đó là một siêu hacker vô danh, ẩn thân trong nhân gian sao?
Nghe thấy anh ta nhắc tới Vệ Thường Khuynh, cảm xúc của Tề Tiểu Tô như rơi vào đáy vực.
“Ừm, chính là anh ấy. Đi thôi, xem tách đá trước đã.”
Gần như tất cả mọi người đều dồn cả về khu tách đá, lần cược đá này có rất nhiều sóng ngầm, quy tắc thay đổi liên tục, nhưng dù mọi người có ý kiến thì cũng chẳng có ai dám lên tiếng cả.
Giờ mấy lão đại của thành phố K đều ở đây, Nghê Hào độc ác, Hoàng Nhược Mi âm tà, Chúc Tường Đông và Nghiêm lão cũng không có ý kiến gì thì bọn họ còn dám nói gì được nữa chứ?
Nhưng đến giờ thì chẳng còn ai có ý kiến gì nữa. Lúc trước, dưới sự lôi kéo của Tề Tiểu Tô và Thạch Quỷ nên hầu hết những phôi đá tới đây tham gia cược đá đều bị mua hết, có những người bán hết phôi đá của mình là thôi, cũng có người bán phôi đá của mình đi rồi lại đi mua của người khác, lúc này ai nấy đều trông chờ kết quả.
Bọn họ đều có đội riêng, nếu không thuộc về đội của Nghê Hào thì cũng là đội của Hoàng Nhược Mi, lúc này mọi người đều đứng về các phe, phân chia rõ ràng thành ba thế lực.
Tề Tiểu Tô vừa vào đã nhìn thấy ngay đám người Nghiêm lão, họ đang đứng ở bên góc phải, đám Chúc Tường Viêm và Báo cũng đều ở đó, nên nhìn nhóm cũng không có vẻ ít người nhất.
Có điều, nếu trừ bọn họ ra thì đúng là đội của ông ấy ít người tới đáng thương.
Số người của Nghê Hào và Hoàng Nhược Mi đều xấp xỉ nhau.
Tề Tiểu Tô cảm thấy không hiểu nên hỏi Chúc Tường Đông: “Nghê Hào lợi hại như vậy, mà Hoàng Nhược Mi lại có thể có địa vị ngang bằng lão ư?” Giờ Hoàng Nhược Mi vẫn chưa tới, nếu không chắc cô cũng không khống chế nổi cơn điên trong lòng mình mất.
“Ả Hoàng Nhược Mi đó...” Chúc Tường Đông liếc nhìn cô rồi nói tiếp: “Không phải chính cô cũng vừa ăn quả đắng từ chỗ ả sao?” Thấy sắc mặt Tề Tiểu Tô sầm xuống, hắn liền vừa đi vừa kể cho cô nghe một chuyện.
Bình thường nhìn Hoàng Nhược Mi cũng chỉ nghĩ là có tí sắp đẹp và thích gái xinh, chẳng có vẻ gì là đáng sợ cả, nhưng trên phố vẫn luôn có những lời đồn liên quan tới cô ta. Mà lời đồn nổi tiếng nhất là một câu chuyện liên quan tới một người từng là doanh nhân giàu có ở thành phố K này. Chuyện kể rằng phú thương đó có một cô con gái cực kỳ xinh đẹp, trong một lần tham gia yến hội đã lọt vào mắt của Hoàng Nhược Mi, vì thế ả liền theo đuổi cô gái đó.
Cô gái mới chỉ mười sáu tuổi, còn là học sinh lớp 10, có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên khi bị Hoàng Nhược Mi theo đuổi như thế, cô gái đó sợ vỡ mật, lúc nào cũng tỏ vẻ ghét ra mặt. Sau đó, trong cơn giận dữ, bố cô gái đó liền muốn trả thù Hoàng Nhược Mi, muốn dùng việc làm ăn để đánh bại cô ta.
Ai mà ngờ chuyện đó lại chọc giận Hoàng Nhược Mi. Nhưng suốt một thời gian dài cô ta chẳng có động tác nào, còn cô gái kia lại đột nhiên biết yêu. Người cô gái đó yêu không phải học sinh trong trường mà là một thiếu niên đẹp như hoa, giống diễn viên Hàn Quốc, lúc nào cũng vô cùng dịu dàng che chở cho cô gái. Cô gái mười sáu tuổi cứ thế chìm sâu vào biển tình, hơn nữa còn hứa với đối phương là sẽ cùng chụp ảnh thân mật với gã trong ngày sinh nhật của gã đó. Kết quả, vào ngày sinh nhật ấy, cô gái cởi sạch đồ, bị bạn trai sờ mó và chụp đủ các loại tư thế, cuối cùng, gã bạn trai đó cũng cởi hết quần áo trước mặt cô gái ấy.
Lúc này, cô gái mới biết “bạn trai” mình vốn dĩ là phụ nữ!
Càng tàn khốc hơn là những bức ảnh chụp kia nhanh chóng bị tung ra ngoài, cô gái đó không thể tiếp tục đi học, thậm chí là sống ở thành phố này nữa. Bố cô gái không thể làm gì khác được, lập tức bán hết mọi cơ sở làm ăn ở thành phố K rồi đưa con gái đi xa tha hương.
Sau đó, có người phát hiện ra người phụ nữ đóng giả thiếu niên kia đã từng xuất hiện bên cạnh Hoàng Nhược Mi, chứng tỏ đây là kế hoạch do một tay cô ta bày ra.
Giọng của Chúc Tường Đông cực kỳ cuốn hút, tiếng phổ thông cũng rất tiêu chuẩn, được nghe hắn kể chuyện quả thực như một loại hưởng thụ vậy, nhưng mà nội dung hắn nói lại làm lòng Tề Tiểu Tô lạnh đi, đồng thời sự căm ghét Hoàng Nhược Mi đã nâng lên một độ cao mới. Dùng thủ đoạn âm độc, vô sỉ như thế để hủy hoại một cô gái đang tuổi hoa tuổi ngọc, rốt cuộc tâm lý đó của ả ta đã lệch lạc tới mức độ nào chứ?
“Còn có một chuyện mà khả năng cô không biết.” Chúc Tường Đông lại nói thêm, “Mẹ của Hoàng Nhược Mi tái giá gả vào Đỗ gia đấy.”
Tề Tiểu Tô kinh ngạc: “Không phải là Đỗ gia ở thành phố D đấy chứ? Chính là Đỗ gia có Đỗ Tử Thăng chết ở nhà hàng Minh Phủ Tư Gia ấy à?”