Chẳng qua chỉ là một tên đàn ông ăn bám, phản bội vợ, vẫn chưa đến mức khiến cô để trong lòng.
Cô nhìn Thai Viễn Chí, cười như không cười nói: “Không biết anh Thai đã từng tặng quà quý giá như vậy cho cô Dương bao giờ chưa?”
Dương Linh Linh rất ít đeo đồ trang sức, cho dù thỉnh thoảng có một hai món như vậy, cũng chỉ là bạc, vàng rẻ tiền.
Đương nhiên, bình thường mà nói, một giáo viên cấp ba cũng không thể đeo trang sức mấy trăm nghìn tệ, dẫu sao chồng cô cũng không phải người giàu có gì.
Nếu không cũng không đến nỗi phải bám lấy Vân Phỉ, ăn bám người ta.
“Cô ấy cũng bốn mươi rồi, ăn mặc thế nào cũng không có ý nghĩa lắm, nhưng cô Tề thì khác, xinh đẹp trẻ tuổi như vậy…” Thai Viễn Chí nói rồi, ý thức được mình nói như vậy có chút không nghiêm túc, vội dừng lại, đổi giọng: “Cái ghim cài áo này tương đối hợp với khí chất của cô Tề. Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là mong cô Tề giữ bí mật kia trước mặt cô giáo của cô thôi.”
“À? Bí mật của anh và Vân Phỉ sao?”
“Tôi cũng là nhất thời bị sắc đẹp của Vân Phỉ làm mê muội, từng có tình cảm với cô ấy, nhưng bây giờ tôi coi như đã nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Phỉ rồi, chỉ được cái xinh đẹp còn lòng dạ lại như rắn rết, người phụ nữ như vậy tôi không chịu nổi.” Thai Viễn Chí rất thành khẩn nói: “Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định trở về với gia đình, sống tử tế với cô giáo của cô, nghe nói quan hệ của cô và Dương Linh Linh rất tốt, nên mới xin cô giúp đỡ, đừng nói gì với cô ấy.”
Ban đầu nói là đến xin lỗi, sau đó nói là muốn xin cô giữ bí mật, còn làm ra vẻ người đàn ông lầm lỗi muốn trở về với gia đình trước mặt cô, không thể không nói, Tề Tiểu Tô cũng có chút buồn cười.
Hắn nói từng có tình cảm với Vân Phỉ, chẳng lẽ đó không phải là một cuộc tình đổi trác à?
Nếu như không phải là Vân Phỉ có tính toán, muốn bỏ tiền ra mua đàn ông thì cô ta sẽ vừa ý loại đàn ông như Thai Viễn Chí sao?
Vân gia, cũng không tính là gia đình bình thường.
“Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của anh và cô Dương, anh cất ghim cài áo đi.” Tề Tiểu Tô xoay người muốn đi.
Thai Viễn Chí vẫn chưa nói hết: “Tề Tiểu Tô, nếu như có cơ hội, tôi và cô Dương của các cô cùng mời cô và chồng chưa cưới của cô ăn một bữa cơm rau dưa được chứ?”
Chồng chưa cưới của cô?
Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy cạn lời.
Hóa ra, Thai Viễn Chí tốn công tốn sức như thế, là hướng đến người “chồng chưa cưới” kia của cô?
Điều này cũng khiến cho cô đề cao cảnh giác. Lần cô đến sơn trang, ầm ĩ một trận với bà quản gia và cháu bà ta, Thai Viễn Chí không có mặt ở đó.
Với năng lực của hắn, chưa đến nỗi có thể sắp xếp tai mắt của mình ở đó.
Vậy thì, sao hắn lại biết chuyện này được?
Trừ khi, là Vân Phỉ nói cho hắn.
Vân Phỉ cũng bị cô làm cho tức hộc máu rồi, làm sao còn rảnh rỗi tâm sự chuyện mất mặt của mình với người đàn ông là bạn giường mình bỏ tiền ra mua như vậy? Trừ khi, cô ta có mục đích.
“Có cần bản Hệ thống tra Vân Phỉ không?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không cần, bây giờ tôi không có tâm tư để ý đến cô ta.” Vân Phỉ khi ấy có mặt ở đó, ngay cả bà quản gia cũng lập tức xoay chuyển thái độ như vậy, tin chắc Vân Phỉ tạm thời không dám làm gì ngáng chân sau lưng cô. Cô đoán là Vân Phỉ cảm thấy hứng thú với “chồng chưa cưới” của cô, cũng có thể là bà quản gia hoặc là Đại Nhạc - cháu của bà ta muốn âm thầm điều tra chuyện liên quan đến “chồng chưa cưới” của cô.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không nói, bọn họ bất kể là ai hỏi, cô cũng không thể nói. Chỉ có thể dùng cách vòng vèo như vậy.
Còn về vị “chồng chưa cưới” của cô….
Vẫn muốn nướng thịt anh là thế nào?
Trong suốt quá trình nướng thịt, Chu Thuần lượn qua lượn lại, đưa cho Tề Tiểu Tô mấy xiên thịt nói là cậu ta tự nướng, có điều vừa cầm qua đây đã bị các nữ sinh khác cướp sạch, cậu ta cũng không tiện nói gì.
Bạch Dư Tây thỉnh thoảng nhìn qua đây, Tề Tiểu Tô đều không đếm xỉa đến.
Ăn xong thịt nướng thì chơi trò chơi, cô bị Khưu Tuyết Phương kéo tham gia mỗi trò một lát, không dễ gì mới tạm thời nén được lo lắng cho người nào đó xuống, cũng có tinh thần trở lại.
Tất cả mọi người điên cuồng chơi, bãi biển tràn ngập tiếng cười nói.
Cảnh biển chiều tà đẹp đến mức làm người ta phải thốt lên, tất cả mọi người đều chơi mệt rồi, liền ngồi trên bãi biển ngắm ráng chiều, Tề Tiểu Tô nói với Khưu Tuyết Phương một tiếng, đi một mình về phía lều vải bên kia.
Bởi vì ăn rất nhiều đồ nướng, coi như là bữa tối luôn, buổi tối có đói thì tự mình giải quyết. Có điều, ai cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, ngược lại không lo đói bụng.
Tề Tiểu Tô đi tới lều vải của mình, Tô Á Thiên đang làm quen với các bạn mới trong lớp, nô đùa dưới nước với bọn họ, cô cũng không quản nó.
“Tiểu Nhất, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục huấn luyện…”
Tề Tiểu Tô dừng lại, bởi vì Bạch Dư Tây đang ngồi bên ngoài lều của cô, dùng cát xếp thành một người cát dáng vẻ ngây thơ.
Ở bên cạnh người cát, dùng rất nhiều hòn đá nhỏ xếp ra một chữ Tô.
Cô thật sự không chịu nổi kiểu này, lập tức cau mày lại. “Thầy Bạch.”
Bạch Dư Tây quay đầu lại, yên lặng nhìn cô: “Tiểu Tô, tôi tra được người kia rồi.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra. Cô không ngờ Bạch Dư Tây vừa mở miệng lại nói chuyện này. Người kia chính là nhân vật then chốt của vụ án mấy năm trước mà anh ta từng nói trước đây. Bạch Dư Tây sở dĩ đến Nhất Trung dạy học, cũng là vì muốn tìm người này.
“Tìm được rồi?” Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ừ, mặc dù vẫn cần xác nhận lại, nhưng gần như chắc chắn rồi.” Trong mắt Bạch Dư Tây hiện lên ánh sáng, mắt anh ta vốn dĩ rất đẹp, bây giờ như vậy càng đẹp mê người.
Tề Tiểu Tô nhìn đến ngây người.
“Tề Tiểu Tô, cô còn nhìn anh ta nữa, có tin bản Hệ thống huỷ mặt anh ta không hả?” Tiếng Hệ thống Tiểu Nhất có chút quái gở, Tề Tiểu Tô nghe mà giật mình.
“Thưởng thức cái đẹp là bản năng, cậu có hiểu không hả?” Cô cạn lời, cô hoàn toàn không có chút ý nghĩ nào với Bạch Dư Tây cả, biết chưa? Chỉ là, cô đã từng cho rằng hai người có thể trở thành bạn bè mà thôi.
“Tiểu Tô, chắc chắn là em không ngờ được kẻ đó là ai đâu.” Bạch Dư Tây nghiêm mặt, nhìn cô, “Em rất quen với người đó.”
Ở Nhất Trung, cô rất quen thuộc? Trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên một người, cô không thể tin nổi mà trợn to hai mắt: “Dương Linh Linh?!”
Bạch Dư Tây gật đầu.
Sao có thể?
Sao có thể như thế được cơ chứ?
Nhưng Bạch Dư Tây vốn là cảnh sát, hơn nữa có thể nhìn ra được là một cảnh sát hình sự rất nghiêm túc có trách nhiệm, nếu như không nắm chắc tám phần trở lên, anh ta sẽ không nói với cô.
“Ban đầu tôi cũng không tin.” Bạch Dư Tây cười khổ. “Vốn dĩ không nên nói với em, nhưng tôi thấy quan hệ của em và Dương Linh Linh hình như không tệ, nên rất lo lắng cho em.”
“Cô ấy là tội phạm sao?”
“Cái này chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng, năm đó lúc đồng nghiệp của tôi hy sinh, nhân vật then chốt này đang ở hiện trường, chúng tôi nghi ngờ cô ấy cho dù không phải tòng phạm, chắc cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình. Nhưng nếu như chỉ là người chứng kiến, tại sao cô ấy lại bình yên vô sự? Tại sao sau chuyện đó cô ấy lại không báo án? Thậm chí, lau sạch rất nhiều dấu vết của mình ở hiện trường.”