Ai nói Thiếu soái sẽ không biết nói lời ngọt ngào nào? Là ai nói nhỉ? Chắc là Tiểu Nhất rồi. Nhưng anh lại thực sự nói ra lời này, chỉ cần một câu đã khiến cô xúc động, vịn cổ của anh xuống và chủ động dâng đôi môi lên.
Một nụ hôn triền miên.
Dường như lại muốn đốt lên ngọn lửa trong lòng anh một lần nữa.
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bất đắc dĩ thở dài: “Rồi sẽ có ngày anh chết ở trên người em mất thôi, yêu tinh ạ.”
“Ai nói, có khi chỉ đến bốn mươi lăm tuổi là anh đã không dậy nổi nữa rồi ấy chứ.” Tề Tiểu Tô trêu chọc.
Đây là miệt thị một cách trần trụi.
“Bốn mươi lăm tuổi?” Vệ Thường Khuynh nghiến răng nhìn cô: “Em xem thường người đàn ông của em như thế cơ à? Chờ đấy, bản Thiếu soái cam đoan ít nhất đến tám mươi tuổi vẫn có thể hai ngày một lần, mỗi lần một tiếng.”
“Phụt, ha ha ha ha.”
Tề Tiểu Tô cười nghiêng ngả ngã vào trong ngực anh.
Tám mươi tuổi vẫn có thể làm mỗi lần một tiếng?
Khoác lác không bị đánh thuế, nhưng cũng không cần khoác lác đến mức này nhé.
Hai người lại náo loạn một lúc lâu, cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa: “Em muốn ăn cơm, đói lắm rồi.” Cả chiều nay, cái tên này thật sự làm giống như những gì anh đã nói trước đó, trên giường làm một lần, trong phòng tắm…
Cô có cảm giác eo của mình sắp gãy thành hai khúc đến nơi rồi.
“Em bảo bà Kim nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải đến, mấy ngày nay anh nghe nói đều do Lương Lệ nấu cơm cho mọi người ăn, giờ có muốn gọi cậu ta tới nấu cơm không?”
Tề Tiểu Tô lập tức lắc đầu: “Không, em không muốn.”
Chắc chắn mấy tên kia đều biết rõ cô bị con sói nào đó gặm đến không còn mảnh vụn nào từ tận trưa tới giờ rồi, lúc này mà xuống gặp bọn họ cô biết chôn mặt đi đâu được nữa.
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
“Sao anh không nói là anh sẽ tự mình xuống bếp nhỉ?”
Vệ Thường Khuynh bó tay: “Tài nấu nướng của anh thật sự không nuốt nổi, cùng lắm là nấu được bát mì suông thôi, em mà chỉ ăn mì không thì không đủ dinh dưỡng. Đi, anh lái xe, chúng ta ra ngoài ăn.”
Giờ mới bảy giờ, vẫn đang trong thời gian ăn tối.
Tề Tiểu Tô than thở: “Nhưng mà toàn thân em đau lắm, không có sức lực…”
“Em không cần làm gì hết.”
Thế là, Vệ Thiếu soái sung phong làm bảo mẫu, giúp cô rửa mặt, mặc quần áo, đi giày.
Tề Tiểu Tô ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn anh ngồi xổm trước mặt mình và đi giày cho cô, nhìn người đàn ông cao lớn ngồi buộc dây giày cho cô, trong lòng cô mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.
Trước kia xem trên mấy tờ tạp chí tình cảm đều nói, đàn ông khi yêu tốt với bạn bao nhiêu thì sau khi kết hôn sẽ có khả năng thay đổi lớn bấy nhiêu.
Cô đột nhiên không muốn kết hôn.
Nếu chỉ yêu đương thôi, đến khi tình cảm hoàn toàn phai nhạt, mọi người không cần phải trở mặt với nhau, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay thôi…
Bây giờ cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu về sau anh đối xử lạnh lùng lãnh đạm với cô thì cô sẽ như thế nào.
“Em đang nghĩ gì thế?” Vệ Thường Khuynh ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt hơi hoang mang luống cuống của cô, trong lòng anh thoáng thấy khó hiểu. Không phải người ta vẫn nói giúp phụ nữ đi giày và buộc dây giày cho cô ấy sẽ khiến cô ấy vô cùng cảm động sao? Lúc này không phải cô nên dịu dàng, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương à?
Vẻ mặt cô như thế này là có ý gì?
Không phải No1 lừa anh đấy chứ, còn nói cái gì mà bí kíp yêu đương nữa chứ! Nếu có vấn đề gì xảy ra, anh sẽ đem nó đi tái tạo lại!
“Ơ ơ.” Nhìn nét mặt của anh mà Hệ thống Tiểu Nhất thầm khóc kêu oan uổng.
Mắc mớ gì đến nó?
Tề Tiểu Tô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đẹp tuyệt trần của anh, cô nói: “A Khuynh, hay là chúng ta cứ tiếp tục duy trì như thế này đi.”
“Là ý gì?”
“Em cảm thấy cứ yêu đương như thế này cũng rất tốt.”
Vệ Thường Khuynh hiểu ý của cô, đôi mày rậm của anh nhăn lại: “Ý em là không kết hôn?”
Không đợi Tề Tiểu Tô trả lời, anh đã phủ định: “Không được, chắc chắn chúng ta phải kết hôn, đời này ngoài danh xưng bà Vệ ra thì em không cần nghĩ đến chuyện khác nữa.”
Không kết hôn? Sao có thể như thế được.
“Hiện giờ anh vẫn chưa làm xong hộ khẩu vì có chút rối loạn do khác thời gian và không gian, chờ anh làm xong xuôi lấy được hộ khẩu ở đây, chúng ta sẽ lập tức kết hôn. Em nhất định phải có tên trên hộ khẩu của anh.”
Lúc đầu Tề Tiểu Tô hơi có cảm xúc hoang mang, nhưng giờ cũng không nhịn được phải bật cười vì câu nói của anh. Nhất định phải có tên trên hộ khẩu của anh?
Hình như cũng không tệ lắm.
“Chờ anh làm xong hộ khẩu rồi tính sau.”
Thấy vẻ hoang mang đã biến mất trên gương mặt cô, Vệ Thường Khuynh mới nhẹ nhàng thở ra. Anh bế cô lên. “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô xuống nhà, Hàn Dư lập tức chạy tới, cười gian trá nói: “Đội trưởng, chị dâu, hai người xem nhiệm vụ hôm nay em đã hoàn thành tốt rồi phải không? Có nhận được phần thưởng không?”
“Nhiệm vụ gì?” Tề Tiểu Tô không hiểu.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn anh ta rồi a một tiếng: “Muốn thưởng cái gì?”
“Có thể cho em nghỉ phép ba ngày không?”
“Được chứ, anh cũng theo tôi ra ngoài cả tuần nay rồi, anh cứ nghỉ ba ngày đi.” Tề Tiểu Tô đồng ý, nhưng vẫn không thể không hỏi: “Hôm nay anh hoàn thành nhiệm vụ gì vậy?”
Hàn Dư cười gian nhìn cô một cái rồi đưa tay gãi lên gáy. “Là thế này, ban nãy đội trưởng không nhịn nổi nữa nên bảo tôi dùng điều kiện đặt an toàn lên hàng đầu, phóng xe về với tốc độ nhanh nhất!”
Nói xong anh ta lập tức chuồn mất.
Cả khuôn mặt Tề Tiểu Tô đỏ bừng lên, muốn mắng cũng không được, nói cũng không xong, cuối cùng đành phải bóp cánh tay của người nào đó, tức giận nói: “Không phải em đã bảo sẽ trở về ngay sao, có cần phải đặc biệt dặn dò câu kia với anh ấy không hả?”
Còn nhịn không nổi, muốn Hàn Dư phóng xe nhanh nhất có thể…
Nghĩ tới lúc chiều nhìn thấy anh đang mang vẻ mặt vô cùng nhẫn nhịn chờ cô, mặt của cô đều đỏ lựng như thể trát nguyên cả hộp phấn hồng lên má vậy. Không biết bọn Hàn Dư sẽ cười cô đến mức nào đây.
Giống như cô vội vã trở về để cho anh ăn sạch vậy.
“Ừm, đương nhiên phải đặc biệt dặn dò chứ.” Vệ Thường Khuynh thản nhiên như không, đưa cô ngồi vào ghế phụ lái, bình tĩnh nói tiếp: “Anh yêu cầu như thế thì ít nhất cậu ta có thể rút ngắn thời gian trở về được gần ba mươi lăm phút. Em có biết ba mươi lăm phút này có thể làm được những gì không?”
Anh cúi người khẽ cắn lên vành tai cô, rồi thì thầm vào tai cô hai câu nói đó.
Lời này làm toàn thân Tề Tiểu Tô nóng bừng cả lên.
Tên này còn biết nói lời thô tục cơ đấy!
“Anh mau lái xe đi!” Cô đẩy anh ra nhưng vẫn nhớ tránh khỏi vết thương trên người anh. Lần này anh trở về, trên người lại có thêm mấy vết thương nữa, tuy anh kể rất trôi chảy những gì mình gặp được trong hai tháng qua, nhưng Tề Tiểu Tô biết nhất định đều là những việc thập tử nhất sinh.
Phát hiện ra hành động tỉ mỉ của cô, Vệ Thường Khuynh cảm thấy lòng mình rất ấm áp, và anh cũng quyết định sẽ tạm thời không nói cho cô biết một số việc, tránh làm cô lo lắng quá mức.
Lần này anh đi điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Bình Ba, anh thật sự đã tra ra được là ai làm, những con cáo già ở phía trên chắc chắn sẽ giao cho nhóm người của Tư lệnh đi xử lý việc này, cho nên anh không thể tùy tiện săn giết đối phương ở vào thời điểm đó, nếu không anh cũng sẽ chẳng khác gì bọn chúng cả. Nhưng theo những gì anh điều tra được thì bọn chúng ra tay là do bị kẻ nào đó trong nước sai phái.
Kẻ ở đằng sau đó lần này cũng mua mạng của anh.
Nhưng đối phương che giấu rất tốt làm anh nhất thời không tìm ra được.
Có lần một tất nhiên sẽ có lần thứ hai, anh đang chờ đối phương ra tay với mình một lần nữa. Nhưng ở trong nước rất khó có cơ hội để ra tay, nguy hiểm cũng lớn, cho nên đối phương chưa chắc đã xử lý anh trong khoảng thời gian này. Nếu giờ mà để Tề Tiểu Tô biết thì chỉ khiến cô càng lo lắng hơn mà thôi.
Chiếc xe chạy bon bon ở trên đường, Tề Tiểu Tô bắt đầu nói đến chuyện mảnh vỡ của chiếc phi thuyền kia.
“Mảnh vỡ này rất lớn, chiếm rất nhiều vị trí trong không gian, tạm thời em chưa có tin tức của những mảnh vỡ khác, anh có cần tìm một nơi để cất những thứ này không?”
Nếu về sau lần lượt tìm được những mảnh vỡ khác nữa thì không gian không đủ chỗ để chứa hết được.