Ra khỏi trường cô mới giằng ra khỏi tay Chu Thuần.
“Chu Thuần, anh có nghĩ đến hậu quả không hả?”
Chu Thuần nhìn vào đôi mắt hơi tức giận của cô, nhưng cũng không hề hối hận về hành vi vừa rồi của mình, chắc chắn Tề Tiểu Tô không hề biết, lúc như thế này, nhìn cô quyến rũ đến nhường nào.
Cậu không trả lời câu hỏi của Tề Tiểu Tô, mà đột nhiên mỉm cười nói với cô một câu: “Tề Tiểu Tô, mình yêu sớm đi.”
“Khụ khụ.” Tề Tiểu Tô suýt nữa chết sặc với câu nói bất thình lình này của cậu ta. Chu Thuần cũng không ép cô trả lời, tươi cười rạng rỡ hẳn lên, đưa tay ra xoa rối tung mái tóc ngắn của cô. Thật ra, động tác và nét mặt của cậu ấy đều có vẻ cưng chiều khiến trong lòng Tề Tiểu Tô có chút cảm giác rất kỳ quái.
Hai người sánh vai đi đến trạm xe bus, Chu Thuần hỏi: “Sao em lại muốn hẹn hò sớm hơn?”
Đây là hẹn hò sao? Nói thế này hình như nghe hơi quái quái…
Nhưng Tề Tiểu Tô vẫn trả lời cậu ấy, “Thật ra, là em muốn ăn chực của anh bữa cơm thôi, em không muốn về nhà buổi trưa.”
Chu Thuần không khỏi bật cười, “Sao thế, tầng lớp nông nô bị áp bức cuối cùng cũng vùng lên rồi à?”
“Hừ, anh ví von kiểu gì thế?” Tề Tiểu Tô lườm cậu một cái, nhưng lại không nhịn được, bật cười hì hì, thực ra cách ví von này cũng không có gì sai, lúc trước cô có khác gì tầng lớp nông nô bị áp bức đâu? Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy không đúng lắm, lập tức hỏi vặn lại: “Anh biết hoàn cảnh gia đình của em à?”
Chu Thuần ừ một tiếng, vừa đúng lúc xe bus tới, cậu liền kéo luôn cô lên xe. Tiệm sách chỉ cách trường họ ba trạm xe. Thư viện của trường bây giờ vẫn còn đang dần dần bổ sung thêm sách, có rất nhiều loại sách phải đi ra tiệm sách thành phố mới mua được.
Khi Tề Đan Thần phóng xe đạp đuổi theo, đúng lúc nhìn thấy cảnh họ lên xe, cô ta cắn môi, quay đầu xe đi về.
Tề Tiểu Tô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ một lát lại hỏi, “Chu Thuần, trong trường có rất nhiều người cưa cẩm anh, hoa khôi của trường còn học cùng lớp với anh, sao không gần quan được ban lộc nhỉ?”
Chu Thuần nghiêng đầu nhìn cô, “Thà em hỏi thẳng luôn là vì sao anh theo đuổi em đi có phải nhanh hơn không?”
Tề Tiểu Tô á khẩu.
“Có điều, anh chọn không trả lời.” Chu Thuần cười lộ hàm răng trắng bóc. Nhìn Tề Tiểu Tô tức cắn răng cắn lợi, cậu lại không kìm được, đưa tay ra xoa xoa đầu cô.
Tề Tiểu Tô hẳn không biết, lần đầu tiên cậu chú ý đến cô là ở bệnh viện, 5 năm trước, vào cái ngày mà bố mẹ cô bị tai nạn xe qua đời đó.
Cậu vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó, trời đổ mưa, thời tiết âm u lạnh lẽo, gió rất lớn. Năm đó cậu 14 tuổi, đối với kiểu thời tiết thế này, cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu, phiền phức. Ngày đó, cậu ăn linh tinh bị đau bụng phải đi viện, trên hàng lang có ca cấp cứu vội vã chạy qua, y tá trong bệnh viện đều vội vàng, bận rộn, một cô gái nhỏ mặc một chiếc váy liền thân viền đăng ten màu trắng, không khoác thêm áo khoác bên ngoài, tóc tết bím, đang chạy theo phía sau.
Cậu cũng đi theo mấy bước xem tình hình thế nào, chỉ một lát sau đã nghe bác sĩ nói, “Hai người đều qua đời rồi, không cần chuẩn bị phòng phẫu thuật nữa.”
Cô bé đó đứng trên hành lang, không vào theo, nghe câu này, cô bé chợt quay đầu nhìn ra màn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, sau đó, hai dòng nước mắt nhanh chóng chảy xuống, cứ chảy mãi, chảy mãi, nhưng sắc mặt cô không hề thay đổi gì nhiều.
Thời điểm đó, đột nhiên cậu cảm thấy rất khó chịu, rất buồn. Mà cũng từ sau hôm ấy, cứ nhìn thấy ai khóc đến sức cùng lực kiệt, khóc đến khản giọng, hay vẻ bi thương hiển hiện rõ trên mặt, cậu lại cảm thấy cứ như họ đang diễn kịch vậy. Cũng không biết vì sao, cảnh tượng cô gái ấy không đổi sắc mặt mà nước mắt cứ chảy dài kia lại như khắc sâu vào trong tâm trí cậu, cậu cảm thấy, đó mới là sự bi thương đến tột cùng.
Rồi sau nữa, cậu cứ tự nhiên quan tâm để ý đến cô ấy. Biết cô ấy nhỏ hơn mình một tuổi, biết sau này cô ấy sẽ sống nhờ nhà chú, từng nhìn thấy cô bị em họ nhỏ hơn ba tuổi, và em trai họ còn nhỏ hơn nữa chặn lại chửi mắng, cũng nhận ra thành tích của cô càng lúc càng trượt dốc. Cô không còn ăn mặc xinh đẹp như trước nữa, dường như sau khi mất bố mẹ, toàn thân cô đều mất đi màu sắc vậy, hầu như cả ngày đều mặc đồng phục, sau đó mái tóc dài cũng cứ cắt dần, ban đầu chỉ đến ngang vai, giờ lại ngắn đến mức này rồi.
Nhưng cậu cũng chưa từng nhìn thấy cô khóc nữa.
Lúc trước, mọi người đều còn nhỏ, cậu cũng không biết cảm giác của mình dành cho cô thế này là gì, nhưng giờ là học kỳ cuối cùng của cậu ở thành phố này, tự dưng cậu nghĩ đến thành tích kỳ trước của cô, nếu cô lại thụt lùi tiếp nữa thì sau này làm sao học cùng một trường đại học với cậu được?
Thế nên cậu mới hành động. Cậu chưa nghĩ đến chuyện có yêu sớm hay không, chỉ muốn giúp cô nâng cao thành tích lên, sau này cậu còn muốn học cùng trường đại học với cô để tiếp tục quan tâm đến cô nữa. Nhưng buổi trưa nay, nhìn thấy cô đột nhiên chạy lên lớp 12 thế này, cậu lại cảm thấy cô thay đổi rồi, trước đây cô đều thu mình không để người ta chú ý, giờ lại ngẩng cao đầu, hai mắt sáng rạng rỡ, để cho vẻ đẹp của mình mặc sức lộ ra.
Giống như sợ báu vật mà mình cất giấu bao năm nay bị người khác để ý, tự dưng cậu lại muốn… yêu sớm.
Ba trạm xe rất gần, sau khi xuống xe, Chu Thuần đưa cô vào Mc Donald. Nói đến cũng buồn cười, Tề Tiểu Tô thậm chí chưa bao giờ ăn nổi Mc Donald, nhưng ngày hôm nay của 5 năm trước, một cậu học sinh cấp 3 mà đã có thể thoải mái mời cô đi ăn Mc Donald được rồi, như vậy điều kiện gia đình cậu ấy hẳn cũng rất khá giả.
Tề Tiểu Tô vốn chỉ muốn một chiếc hamburger, nhưng Chu Thuần lại gọi thêm khoai tây chiên và Coca, bê đồ ăn đến một chiếc bàn hai người ở góc khuất, bàn bên cạnh là một đôi tình nhân trẻ.
Vì thời gian buổi trưa không nhiều lắm, nên họ cũng không nói gì nhiều, ăn xong Chu Thuần lại hỏi cô: “Ngon không?”
Tề Tiểu Tô gật đầu, cậu lại đưa tay vuốt tóc cô, “Sau này nếu muốn ăn, anh lại đưa em đi.”
“Chu Thuần, anh muốn thi trường nào?” Tề Tiểu Tô nhớ đến kết cục của cậu ấy, trong lòng không nhịn được, nhìn dáng vẻ tuấn tú đẹp trai này của cậu, cô lại nghĩ, không cần biết thế nào, nhưng cô cũng sẽ không thể để cậu ấy chết một lần nữa.
Nhưng câu hỏi của cô lại khiến Chu Thuần hiểu lầm, cho rằng cô quan tâm đến chuyện cậu muốn thi trường nào để lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, thế nên cậu ấy rất vui vẻ, “Anh định thi đại học Thanh Nam, em vẫn có gốc mà, chỉ cần học kỳ sau bắt đầu cố gắng hơn là được.”
“Nói đến em làm gì?”
“Tề Tiểu Tô, thi Thanh Nam đi, đến lúc đó ngày nào anh cũng đưa em đi ăn cơm.”
Cậu nói là “đưa”, chứ không phải “mời”, nghe có vẻ thân mật hơn rất nhiều.
Buổi trưa, trong tiệm sách khá vắng người, rất yên tĩnh, Tề Tiểu Tô đi theo sau Chu Thuần, nhìn cậu cẩn thận chọn từng quyển sách tham khảo một, mới một lát mà đã chọn được 7, 8 quyển rồi.
“Này, em không có tiền đâu.” Sách có rẻ đâu, đặc biệt là mấy loại sách tham khảo này, mỗi quyển cũng phải tầm 20 tệ rồi, còn có quyển hơn 30 tệ nữa.
Chu Thuần ôm chồng sách đi về phía quầy thu ngân, “Anh có.”
Buổi chiều hai người về tới trường học cũng suýt xoát giờ vào lớp, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn bị chủ nhiệm gọi lên phòng giáo vụ. Lúc ra cửa, cô quay lại nhìn vào lớp một cái, quả nhiên thấy một loạt những ánh mắt ghen ghét, cười trên nỗi đau khổ của người khác.