Chỉ là ghê tởm.
Cô không yêu Bạch Dư Tây nên Úc Hà Tâm cũng chẳng kích thích cô được. Cô chỉ cảm thấy quả thực quá ấu trĩ.
Có điều, cô cũng chưa nghĩ ra phải xử lý Minh Phủ như thế nào nên cũng không trả lời Úc Hà Tâm ngay. Vậy mà Úc Hà Tâm lại nghĩ rằng cô đang khó chịu.
Trong mắt cô ta thì chuyện này chẳng có gì phải kỳ quái cả vì Tề Tiểu Tô rõ ràng thích Bạch Dư Tây.
Trước hết, Bạch Dư Tây rất đẹp trai, rất cao ráo, quả thực là cấp bậc nam thần, cô ta không tin Tề Tiểu Tô lại không rung động.
Tiếp theo, Bạch gia rất có tiền, ở thành phố D này, tập đoàn Thế Giai đã vượt qua cả tập đoàn Lập Hoa, cô bé mồ côi như Tề Tiểu Tô có lẽ nằm mơ cũng muốn gả vào Bạch gia đúng không? Còn có một nguyên nhân mà cô ta rất không muốn thừa nhận, đó là Bạch Dư Tây thực sự đối xử rất tốt với Tề Tiểu Tô.
Vì thế, sau khi nhận được thiệp mời tới dự tiệc đính hôn của bọn họ, sao Tề Tiểu Tô không khó chịu cho được?
Cô ta thật sự muốn nhìn thấy Tề Tiểu Tô khổ sở, muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn muốn chết của cô.
Cô ta còn đang định nói thêm thì Bạch Thế Tuấn đã bước nhanh về phía hai người, mở miệng nói: “Hà Tâm à, mau cùng chú đi đón...”
Đón cái gì? Đón người của Biên gia tới sao?
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu.
Lúc này Bạch Thế Tuấn mới nhìn ra người đang nói chuyện với Úc Hà Tâm là Tề Tiểu Tô nên câu nói phía sau cũng bị ông ta nuốt vào bụng. Ông ta liếc nhìn Tề Tiểu Tô rất nhanh như thể không quen biết gì, rồi lại vẫy tay với Úc Hà Tâm, “Hà Tâm, qua đây!”
“Tiểu Tô, cứ thế nhé, ngày kia chị chờ em tới đấy.”
Úc Hà Tâm vẫy tay với cô rồi đi về phía Bạch Thế Tuấn, hai người cùng đi về phía cửa.
Xem ra, người của Biên gia quả thực đã tới rồi, ngay cả Bạch Thế Tuấn cũng vội vàng muốn đi làm thằng bé giữ cửa thế kia cơ mà.
Rất nhiều người cùng đi về phía đó, mà toàn là những lão đại có thứ bậc rất cao ở thành phố D này, người của Biên gia lớn mạnh tới mức đó sao? Hay là nói, Biên gia cũng để tâm nên người cầm quyền tự mình tới đây.
Nghiêm Tắc Thâm quay đầu vẫy tay với cô.
Giờ Tề Tiểu Tô mới phát hiện hai bố con Nghiêm gia cũng đi về phía đó. Chuyện này có thể hiểu được, giờ mọi người đều qua đó rồi, nếu quá mức khác biệt lại trở thành quá chói mắt. Cô vốn không muốn đi, nhưng nghĩ tới việc vì quá nổi bật ở sơn trang Long gia nên mới gặp phải phiền toái, vì thế cũng tiến lên.
“Bản Hệ thống sẽ tra xem người tới đây là ai trong Biên gia, sau đó hỏi xem Thiếu soái có quen không.”
“Sao Thiếu soái có thể quen được chứ, anh ấy và Biên gia có quan hệ sâu xa nhưng tóm lại là không phải cùng thời đại, sao có thể nhớ rõ hết được mọi người của Biên gia được.”
Tề Tiểu Tô lẩm bẩm nói.
Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không để ý tới, tự mình đi làm việc của mình.
Chỉ chốc lát sau, nó nói: “Điều tra ra rồi, là hai người, một cặp anh em, nam là Biên Hải Thành, nữ Biên Hải Vi. Bản Hệ thống đã gửi mật mã cho Thiếu soái, hy vọng Thiếu soái có thể nhận được tin ngay.”
Cũng không biết bên kia Thiếu soái lợi dụng thứ gì để nhận được mật mã, nhưng khi tham gia huấn luyện đặc biệt, bọn họ thường xuyên ở các nơi hoang dã, khe núi, rất nhiều lúc không thể nào nhận được tin, cái này Thiếu soái cũng phải cố gắng định phương hướng và gia tăng tính năng truyền phát tín hiệu nữa.
Mà trong lúc Hệ thống đang bận bịu thì người đã tiến vào.
Tư liệu về Biên gia không nhiều lắm, nhưng trong danh sách những người cầm quyền của Biên gia cũng không có người tên Biên Hải Thành này.
Tề Tiểu Tô không thấy hai cái tên Biên Hải Thành, Biên Hải Vi này trên tư liệu. Người cầm quyền hiện tại của Biên gia được công bố có tên là Biên Chẩn Tố, đã gần bảy mươi tuổi, con cái ông ta cũng đã bước sang tuổi trung niên, mà đôi nam nữ vừa tiến vào kia còn chưa quá hai mươi tuổi.
So với những người mặc vest và váy trong bữa tiệc này, đôi nam nữ trẻ tuổi đó thật là khiến người ta sáng ngời cả hai mắt.
Người đàn ông phong thái hiên ngang, mặc một chiếc áo trắng Tôn Trung Sơn kiểu mới, nút áo màu vàng, nhìn khí khái bừng bừng, cực kỳ có tinh thần. Còn thiếu nữ thì có vẻ ít hơn anh ta hai, ba tuổi, mặc một chiếc sườn xám cách tân màu hồng phấn có thêu chỉ vàng, điểm xuyết trên đó những đóa ngọc lan đỏ, váy dài tới đầu gối, tà xẻ tới đùi, cực kỳ vừa người, bó chặt vòng eo mảnh khảnh. Vẻ mặt cô ta cũng không xinh đẹp lộng lẫy kiểu làm người ta kinh diễm như Úc Hà Tâm mà uyển chuyển dịu dàng, mắt ngọc mày ngài, miệng nhỏ màu anh đào giống một tiểu thư khuê các của thế gia thời cổ đại.
Có thể là bởi vì gia thế thật sự hiển hách, toàn thân hai người đó đều toát ra một loại khí chất cao ngạo và xa cách.
Đôi anh em này của Biên gia quả thực có bề ngoài rất xuất sắc.
Nếu Biên gia là tổ tiên của Thiếu soái trong tương lai thì quả thực gien nhà bọn họ rất được.
Nhưng cũng không có khả năng đó được, người ta họ Biên, còn Thiếu soái họ Vệ.
Tương lai xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng tới mức anh ấy sẽ sửa tên đổi họ đâu nhỉ? Chẳng lẽ sau này Biên gia gặp phải biến cố gì sao?
Dù trong lòng cô nghĩ thế nào thì người ở đây đều đang giở hết mọi thủ đoạn để lộ mặt ra trước anh em họ Biên kia. Lúc này, làm sao để ra mặt, làm sao để có thể tự giới thiệu chính mình, thái độ và giọng điệu thế nào đều là một môn học cả đấy.
Tề Tiểu Tô thấy đủ loại giả vờ khiêm tốn, buông lời nịnh nọt hết đợt nọ tới đợt kia thì cực kỳ chán ghét, vì thế liền chào Nghiêm Tắc Thâm rồi rời khỏi đám người.
Cô vốn đứng tít đằng sau nên khi lặng lẽ rời khỏi cũng chẳng có ai phát hiện ra.
Buổi tối đã ăn no với Nghiêm Uyển Nghi, nhưng sau khi ăn xong lại đi dạo một hồi lâu nên giờ Tề Tiểu Tô lại cảm thấy đói rồi. Thấy không có ai chú ý tới bên này, cô liền đi tới bàn ăn, cầm một cái đĩa nhỏ lên, chọn mấy miếng bánh nhỏ chuẩn bị ăn.
Nghĩ tới Minh Phủ, nghĩ tới tiệc đính hôn của Úc Hà Tâm, cô không chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt mà còn muốn ăn nhiều hơn.
Đợi chút nếu Bạch Thế Tuấn thực sự mời anh em Biên gia tới Minh Phủ tham dự lễ đính hôn vào ngày kia thì thật sự sẽ rất buồn cười.
Quả nhiên, cô vẫn rất may mắn, ông trời cứ luôn cho cô những niềm vui lớn như thế.
Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất vui vẻ nói: “Thiếu soái có trả lời!”
Vừa nghe thấy Thiếu soái trả lời, trong đầu Tề Tiểu Tô lại nghĩ tới bốn chữ mà anh nói qua điện thoại kia, lúc đó giọng anh khá trầm thấp, dụ hoặc đến mức dính hết cả lỗ tai của cô lại.
Về ngủ với em.
Không biết sau nửa năm huấn luyện kết thúc, anh ấy có trở về ngay không. Giờ đã qua một tháng rồi...
Nếu anh không lấy được hạng nhất thì sẽ không cần phải ra nước ngoài tham gia huấn luyện tinh nhuệ đặc biệt trong hai tháng. Nhưng mà, sao anh có thể không đạt được hạng nhất chứ?
Vì thế, anh vẫn sẽ đi. Như vậy, phải bảy tháng nữa anh mới về...
Nghĩ tới chuyện anh trở về, sao lại có cảm giác như đang chờ mong anh quay về... ngủ với cô thế nhỉ.
Mặt Tề Tiểu Tô lại đỏ lên.
Gã lưu manh. Cái gì mà quân nhân chứ, nào có quân nhân nào lưu manh như anh đâu?
“Thiếu soái nói, cô cứ tùy tiện làm việc theo ý mình, hai người kia của Biên gia nếu chọc cô thì cô cứ tát chết bọn chúng, có hậu quả gì cũng không cần cô lo, ngài ấy sẽ xử lý.”
Tề Tiểu Tô nghẹn họng trân trối: “Thiếu soái nói thế thật á?”
“Cô đang nghi ngờ trình độ giải mật mã của bản Hệ thống đấy à?” Hệ thống Tiểu Nhất không vui, “Nói cho cô biết, bản Hệ thống đã dịch không thiếu một chữ nào đâu! Thiếu soái thực sự nói như thế!”
“Tôi không bảo trình độ cậu kém, ý tôi là, đây chính là người của Biên gia, sao Thiếu soái lại bảo tôi tát... chết họ chứ?” Tề Tiểu Tô cạn lời.