Lại nói, hiện tại Tề Tiểu Tô vẫn thấy tương đối nghi ngờ Dương Linh Linh.
Vụ án Cục trưởng Thi bị giết vẫn chưa phá xong, cảnh sát cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào có thể kết tội Dương Linh Linh, thế nên cô chỉ bị giam ba ngày rồi thả ra, sau đó nghe nói là có nghỉ dạy một thời gian.
Đây cũng là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô gặp lại Dương Linh Linh sau một khoảng thời gian dài.
Cô gầy đi nhiều, trước kia người hơi đẫy đà, giờ lại vừa xinh. Dương Linh Linh gầy đi nên nhìn còn xinh đẹp hơn trước, hơn nữa, cô vốn rất trắng nên sắc đẹp càng có vẻ nổi bật hơn.
Dương Linh Linh mặc một chiếc váy được cắt may khéo léo, đi một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng, tóc cũng cắt ngắn, nhìn thanh thoát hơn nhiều.
Chỉ có ánh mắt luôn u sầu của cô là không có gì thay đổi, nhưng hồi còn hơi đẫy đà thì sự u sầu đó khiến cô trông có vẻ sa sút, giờ thì nó lại khiến cho cô toát ra một chút khí chất của Lâm Đại Ngọc.
Tề Tiểu Tô cảm thấy rất bất ngờ.
“Tề Tiểu Tô, em tới tìm hiệu trưởng à?” Dương Linh Linh chào cô trước, tựa hồ như vẫn rất vui vẻ khi gặp cô.
“Vâng! Em nghe nói lúc trước sức khỏe cô không được tốt lắm ạ? Nhìn cô gầy đi nhiều.”
Dương Linh Linh thở dài, nói: “Cũng không biết tại sao nữa, dạo này cô ăn không ngon miệng lắm, cứ thế nên mới bị tụt cân.” Cô quan sát Tề Tiểu Tô, “Em thì lại có vẻ có da có thịt hơn trước rồi đấy.”
Dùng cụm từ này với Tề Tiểu Tô cũng không phải là chuyện xấu.
Trước đây khi cô ở Tề gia, cả ngày làm hết việc này tới việc kia, không được ăn đủ ba bữa, hơn nữa tinh thần và tâm trạng lúc nào cũng rất kém, vì thế cô thật sự rất gầy, lúc mới sống lại, quả thực cơ thể chẳng được mấy lạng thịt.
Hiện tại đã béo lên một chút rồi, cũng cao lên không ít, còn cao hơn kiếp trước, hơn nữa vì luôn tập võ nên cơ thể rất cân đối.
Tề Tiểu Tô khẽ cười, cô khá hài lòng với vóc dáng hiện tại của mình, trước kia vẫn luôn cảm thấy mình hơi lùn, giờ thì tốt rồi.
“Cô Dương cũng tới tìm thầy hiệu trưởng ạ?”
“Cô tìm chủ nhiệm Vương, đúng rồi, cô cũng theo các em lên lớp 12 đấy, vẫn là chủ nhiệm lớp mình, em đã biết việc này chưa?”
Ồ?
Tề Tiểu Tô quả thực chưa biết chuyện này.
Cô đã lên lớp 12, kết quả là Dương Linh Linh cũng lên theo sao?
“Xem ra là em chưa biết rồi, chưa đóng học phí phải không?”
Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, nói: “Nếu vậy thì cô dẫn em đi đóng luôn đi ạ!”
Dương Linh Linh đồng ý ngay, dẫn cô đi tới khu văn phòng của lớp 12. Lúc Tề Tiểu Tô đi vào phòng liền nghĩ tới cảnh đụng mặt với Bạch Dư Tây hồi đầu học kỳ 2 lớp 11.
Thời gian cũng trôi qua nhanh thật.
“Cô Dương, thầy Bạch Dư Tây có dạy tiếng Anh lớp 12 nữa không ạ?”
Khoảng thời gian này, cô vẫn chưa gặp lại Bạch Dư Tây, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhắn tin cho cô, đôi khi cô sẽ trả lời, có khi lại bận quá nên quên luôn.
Nhưng mà, tình hình gần đây của Bạch Dư Tây thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Chắc Chu Cẩm Minh đã quay về thành phố J rồi, suy cho cùng gia đình và cơ quan làm việc của anh ta đều ở bên đó, mà vụ án năm đó đã trôi qua quá lâu rồi, tuy rằng là án treo, nhưng nếu không có lệnh của cấp trên thì bọn họ cũng không thể cứ ở mãi bên ngoài để điều tra vụ này được.
Bạch Dư Tây là trường hợp đặc biệt.
Dương Linh Linh thấy cô nhắc tới Bạch Dư Tây thì cực kỳ sửng sốt, sau đó lại có vẻ hơi mất tự nhiên, Tề Tiểu Tô nhìn thấy rõ ràng nhưng vẫn không hiểu tại sao. Chẳng lẽ Dương Linh Linh còn biết cả chuyện Bạch Dư Tây đang điều tra cô ấy sao?
Cô còn đang nghi hoặc thì có người đi từ ngoài cửa bước vào, cất cao giọng nói: “Chị Linh, tôi mới ra ngoài mua bánh bao cho chị đây, phải xếp hàng tới 20 phút... Tiểu Tô?”
Tề Tiểu Tô quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Dư Tây đang cười rất xán lạn, lại nhìn thấy hai cái bánh bao được anh ta xách trong tay thì không hiểu nổi chuyện là thế nào.
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Mà chuyện khiến cô cảm thấy quỷ dị nhất chính là sau khi Dương Linh Linh nhìn thấy Bạch Dư Tây thì lại lộ ra vẻ mặt cảm động và ngượng ngùng, sau đó vội vàng lấy một túi khăn giấy ra, rút một tờ lau lên trán anh ta: “Xem kìa, trán cậu toàn mồ hôi mồ kê kìa, giờ đã là tháng 9 rồi nhưng trời còn nóng lắm, tôi đã bảo cậu đừng phải phí công như thế rồi mà, thế mà cậu còn đi...”
Bạch Dư Tây lúng túng nhận lấy tờ khăn giấy trong tay cô trước ánh mắt ngơ ngác của Tề Tiểu Tô rồi đưa bánh bao cho cô: “Chị mau ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu. Tiểu Tô tới đóng học phía à? Hay là để tôi làm cho.”
“Thế cũng được, Tiểu Tô, em không ngại chứ?” Dương Linh Linh hạnh phúc nhận lấy bánh bao rồi hỏi Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lắc đầu một cách máy móc.
Cô thấy mình đang sắp ngu đi rồi đấy biết không hả?
Bạch Dư Tây đi tới một cái bàn làm việc, nói với Tề Tiểu Tô: “Qua đây.”
Tề Tiểu Tô bước qua, lại không nhịn được quay đầu nhìn, thấy Dương Linh Linh đang ăn bánh bao với vẻ cực kỳ hạnh phúc, cảm giác quái dị trong lòng càng không thể áp xuống được.
“Tiểu Tô, tôi...” Bạch Dư Tây hạ thấp giọng nói, muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào, nhất thời im lặng.
Tề Tiểu Tô đưa tiền ra: “Thu phí đi ạ!”
Bạch Dư Tây yên lặng ghi biên lai cho cô, tìm tiền trả lại, sau đó đưa cho cô một tờ thời khóa biểu: “Ngày mai mới phát sách giáo khoa.”
“Vâng, em biết rồi, vậy em đi trước đây!”
Tề Tiểu Tô đi ra phía cửa, còn nói tạm biệt Dương Linh Linh.
Cô chậm rãi đi ra sân vận động, nhìn thấy hàng cây hoa anh đào, đột nhiên lại nhớ tới lúc mình mới sống lại, ở trong chính vườn hoa anh đào này đã nhìn thấy Chu Thuần, nam sinh đó nói với cô rằng, chúng ta yêu sớm đi...
Sau đó khiến cho Hoàng Vũ Chân ghen ghét, lúc tan học chặn đường vây lấy cô, lúc cô chạy trốn liền đụng phải Bạch Dư Tây, ngã vào trong lòng anh ta.
Lúc đó, cô cảm thấy Bạch Dư Tây có một đôi mắt thật đẹp, rạng rỡ, sáng ngời, như chứa cả một bầu trời sao vậy.
Nhưng giờ Bạch Dư Tây lại chỉ ra vẻ cởi mở mà thôi.
Trong ánh mắt anh ta đã sớm không còn ánh sáng kia nữa rồi.
Rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Chẳng lẽ trong quá trình theo dõi Dương Linh Linh đã yêu cô ấy luôn rồi sao? Điều đó cũng quá vô lý, Dương Linh Linh hơn anh ta ít nhất mười tuổi ấy.
Tình yêu thực sự mù quáng như thế sao? Cho dù tuổi tác không phải vấn đề, nhưng Dương Linh Linh là người đã có chồng, cũng không phải là kiểu mà Bạch Dư Tây thích.
Nhưng, ánh mắt vừa rồi của Dương Linh Linh khi nhìn Bạch Dư Tây không khác gì một thiếu nữ đang hẹn hò yêu đương cả.
“Tiểu Nhất, cậu nói xem chuyện này là như thế nào?”
Hệ thống Tiểu Nhất tùy tiện đáp: “Làm sao bản Hệ thống biết được chứ? Bản Hệ thống còn lâu mới lãng phí năng lượng trên người... Bạch Dư Tây đuổi tới rồi.”
Tề Tiểu Tô vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Bạch Dư Tây đang sải những bước dài tiến đến, đi tới trước mặt cô, trên trán đã dính đầy mồ hôi.
“Tiểu Tô, em có thể nghe tôi giải thích một chút được không?” Anh ta hỏi với giọng hơi chua xót.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Thầy căn bản không cần giải thích gì với em cả.” Cô có phải là gì của anh ta đâu, cũng không phải là gì của Dương Linh Linh, chuyện giữa hai người bọn họ không liên quan tới cô, cô cũng không quản được.
“Nhưng mà tôi muốn giải thích! Tiểu Tô, xin em đấy.” Nỗi đau đớn dâng lên trong đáy mắt Bạch Dư Tây, “Tôi không muốn khiến em nghĩ tôi ti tiện như thế.”
Tề Tiểu Tô đang định lên tiếng thì Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói: “Trong thân thể của anh ta bị cấy thiết bị nghe lén.”
“Cái gì?” Tề Tiểu Tô chấn động.
Cái này lại càng quỷ dị hơn!
“Ở sau cổ, bên phải.”
Tề Tiểu Tô nhìn thầy cô giáo và học sinh đi tới đi lui ở xung quanh, ra hiệu bảo Bạch Dư Tây đuổi theo mình. Nhưng sau đó lại nói với anh ta: “Thực xin lỗi, em bận rồi, em đi trước đây ạ!”