Anh ta không biết kẻ kia là ai, camera quay lại được người đàn ông đó nhưng hình ảnh rất mờ, không thấy rõ mặt.
Tề Tiểu Tô bảo Trần Trực dùng di động chụp lại màn hình rồi gửi cho cô, thật ra lúc anh ta mở đoạn phim trên máy camera thì cô đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất lấy xuống để cô thấy được người đàn ông đó rồi.
Người kia đội mũ, luôn cúi đầu nên không thấy rõ mặt, hắn mặc một cái áo sơ mi kẻ caro, hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy dáng dấp của người này có chút gì đó quen thuộc.
Cô đã gặp hắn ta ở đâu rồi nhỉ?
Cuối cùng Hệ thống Tiểu Nhất vẫn phải nhắc nhở cô: “Trong lần đầu tiên cô đến thành phố J ấy, cái gã đi theo dõi Long Đào, tên gọi là Tạ Kiện Đông ấy, nhớ không?”
Là hắn!
Tề Tiểu Tô nhớ lại, lúc ấy cô phát hiện gã kia cứ đi theo sau Long Đào nên cô cũng đi theo dõi hắn.
Tại sao hắn lại tới thành phố D?
Còn lẻn vào trong quán trà của Trần Trực để lắp máy nghe trộm!
Từ đoạn phim quay được qua camera, Tạ Kiện Đông chỉ lắp ở hai cái bàn, một trong số đó đúng ở cái bàn lần trước bọn họ đã ngồi.
Chọn hai trúng một, tỷ lệ cao đấy.
Nghĩ đến chuyện lần trước, Tề Tiểu Tô khẽ cau mày. Hay là người nào đó ở bên cạnh Trần Trực biết gã này?
“Nếu bắt được người này thì có thể thông qua hắn để tra ra được người ở phía sau lưng hắn là ai không?”
“Để bản Hệ thống thử đã.”
Trong thời gian Tiểu Nhất tra tìm thông tin, Tề Tiểu Tô cũng không nhàn rỗi, cô vào phòng bật nguồn máy điện thoại, điện thoại vừa lên đã nhận được cuộc gọi đến.
Là Long Đào gọi.
“Sao cô lúc nào cũng tắt máy thế?”
“Điện thoại tôi bị hết pin.”
“Cô đã nghe chuyện của Thi Tráng chưa?” Giọng của Long Đào có phần nghiêm túc.
“Tôi nghe nói rồi.”
“Tình huống hơi bất lợi đối với cô, cô đã nghĩ được biện pháp nào chưa?”
“Tạm thời chưa có, nhưng Long Đào này, anh cũng phải cẩn thận đấy, khoảng thời gian này anh đừng liên lạc với tôi, nếu có việc gì tôi sẽ chủ động tìm anh. Còn nữa, tôi đã biết kẻ lắp máy nghe trộm ở bên Trần Trực là ai rồi, là Tạ Kiện Đông, anh có biết hắn không?”
“Tạ Kiện Đông?” Long Đào ngờ vực lục tìm trong đầu một lúc lâu mới nói: “Tôi chưa từng nghe tên của người này, cũng không biết hắn ta.”
“Nhưng trước lúc anh đi vào quán bar của Hồng lão đại, hắn ta đã đi theo dõi anh đấy.”
“Cái gì?”
Long Đào im lặng.
“Tôi sẽ kiểm tra việc này, thân phận của anh hơi đặc biệt, không tiện làm, trước cứ án binh bất động đã, tất cả cứ để tôi xử lý.”
Nghe Tề Tiểu Tô nói vậy, Long Đào cảm thấy ấm lòng. Anh ta đi trên con đường làm quan nhiều năm như vậy, cũng tự nhận mình đủ thông minh, nhiều thủ đoạn, còn che chở được già trẻ lớn bé trong nhà. Là trụ cột trong gia đình, nhiều năm qua không thiếu người thân họ hàng tới tìm anh ta nhờ giúp đỡ. Câu anh ta nghe được nhiều nhất từ trước đến nay là: “Cậu làm quan lớn thế, việc này đối với cậu chỉ là một cái búng tay thôi, chẳng lẽ không giúp được sao.” Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh ta rằng, thân phận của anh ta không tiện, tất cả cứ để cô lo.
Mà người đang che chở cho anh ta còn là một cô bé mới 18 tuổi nữa chứ.
Long Đào đột nhiên cảm thấy lúc trước mình do dự thật quá khốn nạn.
“Tôi sẽ nghe theo cô, cứ án binh bất động trước đã, cô cũng phải cẩn thận đấy.”
Tề Tiểu Tô cảm thấy âm điệu trong câu cuối cùng này với cách nói thường ngày Long Đào hay dùng với cô không giống nhau, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Ngắt điện thoại xong, cô lại gọi một cuộc điện thoại khác cho Chúc Tường Đông.
Cuộc điện thoại này nói rất lâu.
Ngày hôm sau, như thường lệ, sau khi rời giường, cô bỏ ra nửa giờ chạy bộ và tập quyền, tốn thêm hai mươi phút so chiêu với Đồng Xán. Vợ của ông Kim làm xong bữa sáng vào lúc 8 giờ, bà ấy nhìn cô ăn sáng, có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
Tề Tiểu Tô uống một ngụm sữa đậu nành, cô thật sự không thể chịu nổi việc bà ấy cứ ngập ngừng mãi như vậy nên đành phải chủ động hỏi: “Cô Kim, có phải cô có việc gì muốn nói với tôi không?”
Trước đó cô đã mua căn nhà của ông Kim, ông Kim cũng cầm tiền đi bồi thường cho người ta rồi, mọi việc đã ổn, trong nhà cũng còn dư lại được một ít tiền. Ông Kim thuê một phòng trọ nhỏ ở trong thành phố, nửa tháng sau bà Kim cũng đến chỗ cô làm đầu bếp, từ đó đến nay cũng qua hai tháng rưỡi rồi.
Trong hai tháng này, Tề Tiểu Tô rất hài lòng với bà Kim, bà ấy rất chịu khó, tay nghề nấu ăn cũng khá. Vừa đến chỗ cô không được bao lâu, Tề Tiểu Tô phát hiện bà ấy còn đi đăng kí một lớp học làm mấy món ăn nhẹ, học được thêm nhiều món ngọt nữa. Khi chưa đến thời gian nấu cơm, bà ấy phụ thêm cả việc quét dọn vệ sinh, tuy Tề Tiểu Tô có thuê một người giúp việc dọn dẹp theo giờ, cách một ngày đến một lần, nhưng nhờ có bà ấy giúp đỡ thêm nên biệt thự sạch sẽ hơn nhiều.
Vì thế cô cũng rất hào phóng với bà Kim, thỉnh thoảng lại tặng bà ấy ít quà cáp, cuối tháng còn cho thêm tiền thưởng.
“Cô Tề, tối hôm qua tôi nghe ông Kim nói mấy ngày trước có người thu mua phòng ở khu Trường Ninh với giá rất thấp đấy.” Bà Kim nói.
Tề Tiểu Tô không ngờ bà ấy sẽ nói đến chuyện này, cũng ừ rồi hỏi: “Cô chú nghe ai nói vậy ạ?”
“Hàng xóm cũ của chúng tôi nói, ông Kim tình cờ về thăm nên mới biết.” Bà Kim hơi lo lắng, nói tiếp: “Một căn bán mười sáu vạn, cô cũng biết việc này chứ?”
“Cháu biết.”
“Vậy…” Bà Kim ngập ngừng một lúc vẫn nói ra: “Cái giá cô trả cho chúng tôi lúc trước thực sự quá cao. Tối hôm qua ông Kim và tôi cùng bàn bạc lại rồi, nếu không, chúng tôi đem mười lăm vạn trả lại cho cô…”
Tề Tiểu Tô ngạc nhiên, cô không ngờ hai ông bà lại có tính toán như vậy.
Xem ra, bà Kim cũng vẫn tiếc mười lăm vạn này, nhưng bà ấy cũng rất phân vân. Ngược lại, Tề Tiểu Tô rất hiểu tâm tư của bà ấy.
Hiện giờ, tiền lương cô trả cho bà ấy không thấp, nếu không giẫm vào ranh giới cuối cùng của cô thì yêu cầu của cô cũng không quá hà khắc. Có thể là bà Kim lo lắng sau khi cô nghe được tin về giá phòng ở sẽ hối hận lúc trước đã trả cho họ cao như vậy, sau đó tâm lý không thoải mái, muốn đuổi bà ấy đi.
Đây cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng bọn họ có suy nghĩ này khiến cô đã cảm thấy rất hiếm thấy rồi.
Cô mỉm cười: “Không cần đâu ạ, lúc trước thỏa thuận giá bao nhiêu thì cháu phải trả cho cô chú bấy nhiêu, cho dù giá phòng có rớt xuống thì cũng phải do cháu chịu chứ.”
Thấy bà Kim vẫn còn lo lắng, cô đành phải nói: “Cô cứ an tâm làm ở đây đi. Phải rồi, nếu như cô có thời gian thì đi học làm bánh ga-tô nhé, thỉnh thoảng cháu cũng thèm ăn bánh ga-tô đấy ạ.”
Cho bà ấy thêm yêu cầu, thêm việc để làm mới khiến bà Kim không còn lo lắng như vậy nữa.
Quả nhiên, nghe thấy cô bảo thế, bà Kim mới thở phào nhẹ nhõm, bà ấy liên tục nói đồng ý. Nghĩ thêm điều gì, bà ấy lại nói với Tề Tiểu Tô: “Đúng rồi, cô Tề à, ông Kim nhà tôi còn nghe được một chuyện nữa. Họ hàng của cô cũng sang bên ấy mua nhà đấy, nhưng vẫn còn đang trong quá trình mặc cả giá, bởi vì căn họ muốn mua ở tầng phía dưới, các khe nứt cũng không to nên chủ hộ không chịu bán tháo với giá mười sáu vạn, nghe nói họ đòi ba mươi vạn. Sau đó họ hàng của của cô còn nói với chủ hộ là nếu không bán cho bọn họ, chờ đến lúc công ty cô thu mua nơi đó sẽ bảo cô không bồi thường cho họ nữa.”
Bàn tay đang với lấy chiếc bánh bao của Tề Tiểu Tô khựng lại.
“Bọn họ có nói là họ hàng thế nào với tôi không?”