Đợi cô trở lại để hỏi, tất cả mọi người không khỏi cười ngất.
“Cháu cảm thấy khiêm tốn kiếm nhiều tiền vẫn tốt hơn, cháu không muốn nổi tiếng.” Cô gái trẻ xinh đẹp nào đó nói như vậy.
Làm người khiêm tốn kiếm nhiều tiền, chợ phiên ngọc cộng thêm hội đấu giá ngọc, người khác đương nhiên không biết rốt cuộc kiếm được bao nhiêu, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất tính cho cô, tổng cộng lại kiếm được gần hai tỷ.
Ngay cả nó là trí tuệ nhân tạo siêu cấp đến từ tương lai, cảm thấy mấy trăm triệu chỉ là tiền tiêu vặt cũng cảm thấy tốc độ kiếm tiền này thật sự là nhanh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Tề Tiểu Tô không muốn nổi tiếng.
Nếu nổi tiếng rồi sẽ có người chú ý đến từng khoản tiền mà cô kiếm được, tiền kiếm từ đấu đá sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy quá mức không tưởng tượng nổi, đến lúc đó sẽ càng bị xăm soi nhiều hơn.
Cô không muốn gánh cái danh hiệu đại sư đấu đá như Thạch Quỷ trước đây, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải ứng phó với nhiều trận khiêu chiến.
Kiếm nhiều tiền như vậy, cũng là nguyên nhân cô nhất định phải mở công ty, không tìm một đường đi thích hợp cho số tiền này, sau này tất sẽ khiến người khác đỏ mắt.
Ném phần lớn số tiền kiếm được vào công ty, Thịnh Tề lập tức như được tra dầu cao cấp, nhanh chóng vận hành tiến lên.
Trong thời gian này, Văn Nhĩ Định bọn họ cũng lôi kéo được nhà đầu tư, còn có tiền vay của ngân hàng, dưới sự can thiệp của Long Đào lại càng thêm thuận lợi.
Công ty tiến vào giai đoạn chuẩn bị tiến vào thị trường, đồng thời thăng cấp thành tập đoàn.
Về phương diện nghiệp vụ, mấy hạng mục tiến vào giai đoạn then chốt, bên phía chung cư Trường Ninh có sự giúp đỡ của Long Đào, chính thức xếp vào đất quy hoạch, nhà nước trưng thu để mở rộng mảng thương nghiệp thuộc phía Nam thành phố.
Tin tức này vừa được tung ra, không chỉ là thành phố D, trong phạm vi cả nước đều có người nghe ngóng được mà đến đây.
Thành phố D vốn là thành phố hạng ba, nhưng hai năm này phát triển rất nhanh chóng mạnh mẽ, mảng thương nghiệp được mở rộng càng có thể chứng minh điểm này. Khác với những thành phố nhỏ giậm chân tại chỗ, theo chủ nghĩa độc quyền khác, tính dung nạp của thành phố D rất mạnh, cũng rất coi trọng công nhân từ nơi khác đến, phúc lợi của thành phố đều không quên điểm này, thế nên người từ nơi khác đến thành phố D cũng rất nhiều.
Một thành phố không có người từ nơi khác đến, có lẽ là an nhàn, nhưng tuyệt đối sẽ không phát triển mạnh mẽ được.
Long Đào hiểu rất rõ điều này.
Mượn lần phát triển mảng thương nghiệp này, anh ta cũng sai người cố gắng tuyên truyền văn hoá và phúc lợi của thành phố D, thật sự đã kéo rất nhiều người của thành phố D vốn đã rời xa quê hương trở lại.
Trước tình hình lớn như vậy, đương nhiên tiền đồ của chung cư nhà ở cũng rất khả quan, giá nhà ở thành phố D tăng lên không ít, hơn nữa xem tình hình này, vẫn sẽ tiếp tục tăng thêm.
Cậu cả Tô Vận Thông và cậu hai Tô Vận Thuận của Tề Tiểu Tô đều ngồi không yên được rồi.
Bây giờ bọn họ đang sống ở thành Bắc, nói ra thì cũng thuộc về thành phố D, nhưng trên thực tế thì ai cũng biết, phía thành Bắc là kém nhất, không khác gì thị trấn cả, bây giờ ở phía Bắc vẫn là vùng nông thôn trong thành phố, trên danh nghĩa là thành thị, nhưng thực tế chỉ là cái danh, mọi mặt đều tụt hậu so với các nơi khác, đến giá nhà cũng rẻ hơn không ít.
Đương nhiên các phương diện khác cũng không theo kịp.
Ví dụ như Tô Á Thiên, bây giờ nó đi học rất phiền phức, ngày nào cũng phải dậy thật sớm bắt xe đến trường, lúc về thì đúng vào giờ cao điểm, có lúc phải giày vò cả nửa tiếng trên đường, quá mệt mỏi. Nhưng ở thành Bắc không có trường tốt, giáo viên tốt đều đến thành Nam, thành Đông cả rồi.
Hơn nữa, cửa hàng của Tô Vận Thông cũng ở phía thành Đông, phải chạy đi chạy lại cũng rất phiền phức, nhưng nếu như thuê nhà ở bên đó, bọn họ lại cảm thấy không có lợi lắm.
Lại cộng thêm em út Tô Vận Đạt đã tìm đội thi công bắt đầu sửa sang nhà mới ở thành Nam, bọn họ đều chạy đến xem rồi, chung cư đó xanh mát, vừa lớn vừa khí thế, dáng nhà vuông vắn, ánh sáng, thoáng khí đều tốt, nhìn mà làm cho lòng người ta ngứa ngáy.
Nhất là La Hiểu và Trịnh Mạt.
Có nhà ở thành Bắc, nói ra người ta chẳng coi ra cái gì cả, nhưng bây giờ nói có nhà ở thành Nam, ánh mắt người kia nhìn mình sẽ mang theo sự hâm mộ. Người phụ nữ nào không thích chuyện này chứ?
Hôm nay là sinh nhật bà ngoại Tô.
Tề Tiểu Tô vốn dĩ định đưa bà đến thành phố ăn một bữa thật ngon, nhưng ông bà ngoại đều cảm thấy làm ở nhà thoải mái hơn, người nhà ở bên nhau, sum vầy đoàn tụ, vui vẻ náo nhiệt, cả một bàn lớn toàn đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, đã quá hạnh phúc rồi.
Tề Tiểu Tô cũng đành phải theo ý bà.
“Nhưng mà, ông ngoại, ông trông bà đừng để cho bà nấu nhiều đồ ăn nhé, cháu sẽ tìm một đầu bếp qua đó, để người ta nấu giúp mấy món. Còn nữa, thực phẩm cũng để cho người ta mang qua cho.”
Nhận được điện thoại của Tề Tiểu Tô, ông ngoại lập tức vui vẻ, ngoảnh lại nói với bà: “Tôi thấy ý này của Tiểu Tô được đấy, không phải là bà không muốn đi ra ngoài sao? Kêu đầu bếp trực tiếp đến nhà chúng ta làm đi, bà cũng không cần phải vất vả nữa.”
Nói rồi, ông nhìn ba cô con dâu.
Con dâu út thì không cần nói rồi, người ta vốn cũng đang đi làm kiếm tiền tử tế, do đợt này đi đi về về chen chúc trên xe buýt, con trai út cảm thấy hơi nguy hiểm, nên mới bảo nó bỏ việc ở nhà dưỡng thai.
Con dâu cả thì coi là cái gì chứ?
Nói là muốn quay về phát triển, còn nói là Tiểu Thiên gây ra chuyện ở trường, kết quả lại là con dâu cả lại mang thai rồi, sợ ở bên đó không có ai chăm sóc, đến lúc đó bọn họ làm ăn bận rộn cũng không có ai trông con, nên mới trở về, định để cho hai ông bà già bọn họ giúp đỡ.
Nhưng mà chuyện này có gì mà không thể nói ra? Còn giấu giấu giếm giếm, giấu đến lúc lộ bụng ra rồi mới nói.
Nhưng chuyện này cũng tốt, quay về thì cả nhà có thể ở bên nhau.
Con trai thứ hai cả ngày chỉ gây chuyện rốt cuộc lại dỗ Trịnh Mạt về, sau khi trở về ầm ĩ đòi ông nói với Tiểu Tô, nói cũng muốn đến công ty của Tiểu Tô làm việc.
Ông ngoại Tô nào dám mở miệng nói chuyện này ra?
Cứ nhìn cái bộ dạng khốn nạn của con trai thứ hai, ông lại tức đến mức muốn cầm que đun đánh chết nó cho rồi. Hồi đó nó nợ nần chồng chất rồi phủi đít chạy mất, nếu không phải là nhờ Tiểu Tô, hai người già bọn họ còn không biết sẽ như thế nào nữa. Cứ nghĩ đến chuyện từng khiến cho Tiểu Tô chịu tủi thân lớn như vậy, ông chỉ muốn chưa từng sinh đứa con này ra. Làm sao còn có thể nhắc đến chuyện này với Tiểu Tô chứ?
Sau đó Tô Vận Thuận ầm ĩ sống chết, nên thu xếp cho nó đến cửa hàng của con trai cả để giúp đỡ, ông cũng nói với con trai cả, nếu như nó còn càn quấy thì cứ đánh đuổi đi, không cần nể tình anh em gì cả.
Đến lúc này con trai thứ hai mới không dễ dàng gì mà yên tĩnh được một tháng.
Kết quả mấy ngày trước, Trịnh Mạt phát hiện mình mang thai.
Thật là, ba cô con dâu đều mang thai.
Đến lúc đó hai ông bà già bọn họ biết chăm sóc đứa nào?
Cứ như vậy, bầu không khí giữa ba cô con dâu cũng có chút lúng túng.
Ông bà ngoại Tô lần đầu tiên cảm thấy, nhiều con cháu cũng không phải là chuyện khiến cho người ta vui mừng như vậy.
Đợi gặp cháu gái vẫn vui hơn.
Nghe nói gần đây nó bận đến tối mặt tối mũi, đến cả ở cùng công ty mà lần nào con trai thứ ba gặp nó cũng là trong cuộc họp. Vậy phải bận rộn đến mức nào chứ?
Tề Tiểu Tô cầm quà đặt làm mấy ngày trước cho bà ngoại ra ngoài, lại thấy Đồng Xán đang cầm khăn giấy cúi người lau giày.