Tối hôm qua nói chuyện hơi lâu nên cô cũng chưa kịp tiến vào trong không gian kiểm tra cái hộp sắt nhỏ mà Thiếu soái nói.
Trong không gian vẫn còn một đống đồ ở chung cư Trường Ninh do cô nhét vội vàng ngày hôm qua, lúc đó tình thế quá cấp bách nên cô thu hết toàn bộ cả tủ quần áo và tủ ở đầu giường vào.
Giờ nhìn lại cũng thấy cạn lời.
Trên giá để đồ bày đầy phôi ngọc, còn có mấy mảnh vỡ phi cơ và áo giáp đã tìm được. Tề Tiểu Tô vốn dĩ vẫn không có thời gian chú ý tới mấy cái này, nhưng giờ tới gần một cái, cô lập tức trợn tròn hai mắt, không nhịn được mà dụi mắt một hồi, căn bản không tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Đống phôi ngọc đặt cạnh mấy mảnh áo giáp và phi cơ, cô nhớ rõ lúc mới đặt vào, chúng không hề có dáng vẻ xanh mướt, lấp lánh như thế này! Thế nước cũng không căng tràn như thế!
Tại sao giờ chúng lại trở nên đẹp đẽ, quý báu thế này chứ?
“Không phải chứ...”
Cô lẩm bẩm trong miệng, cầm một tảng phôi ngọc lên nhìn, quả nhiên đã tăng lên hai cấp so với lúc đầu! Hai cấp, nhưng mà giá không chỉ tăng gấp đôi thôi đâu!
Cái này quả là... quả là niềm vui bất ngờ rồi!
Chẳng lẽ là do năng lượng của mảnh vỡ ảnh hưởng tới sao?
Mảnh vỡ còn có tác dụng đó sao?
Cô vội vàng nhặt mấy tảng có phẩm cấp tương đương nhau rồi đổi vị trí cho mấy tảng kia, đặt chúng xuống cạnh mấy mảnh vỡ.
Qua mấy ngày nữa lại vào xem là biết ngay có đúng hay không!
Nếu mấy tảng này mà cũng tăng thêm hai bậc thì cô phát tài rồi!
Chìm trong vui sướng thật lâu, cô mới nhớ ra việc đi tìm cái hộp sắt kia.
Quả nhiên, ở trong góc có một cái hộp sắt nhỏ, bề ngoài xám đen, thiếu chút nữa hòa thành một thể với giá để đồ, thảo nào mà trước đó cô không để ý tới nó.
Trên hộp còn có một dãy mật mã, Tiểu Nhất nói cho cô mật mã để mở hộp.
Nắp hộp vừa mở, một mùi bụi mốc xộc vào khoang mũi. Cũng không biết bao lâu rồi cái hộp này chưa được mở ra nữa? Thiếu soái nói lúc anh còn nhỏ đã từng mở một lần, nhưng thấy ở bên trong là ít đồ cổ nên cũng không có hứng thú nữa.
Đối với anh mà nói, cái gọi là đồ cổ chính là đống giấy đã vàng ố kia.
Tề Tiểu Tô không lục lọi những thứ khác mà tìm kiếm giấy chứng nhận sở hữu nhà đất của sơn trang Long gia. Quả nhiên là nó rất cũ kỹ, nhưng thời gian cách đây cũng chưa được bao lâu, cách thời gian hiện tại mới mười chín năm, tất nhiên đến giờ vẫn có giá trị trên mặt pháp luật rồi.
Bên trên quả nhiên viết tên Vệ Long Kỳ.
Cô thả đồ vào lại hộp, vỗ tay, trong lòng thấy yên tâm hẳn.
Một khi đã như thế, cô cứ vào sơn trang Long gia ở thôi!
“Thiếu soái đã yêu cầu bản Hệ thống chuyển tên sở hữu sơn trang này sang tên cô, chuyện này cô cho người đi làm giấy tờ đi, đến lúc đó vấn đề nhập vào cơ sở dữ liệu cứ giao cho bản Hệ thống, bản Hệ thống sẽ can thiệp vào hệ thống lưu trữ thông tin của bọn họ, đến lúc đó, bọn họ có tra thì cũng sẽ chẳng thiếu giấy tờ nào, thế là xong rồi.”
“Không phải chứ, cứ chuyển thẳng cho tôi thế à?” Tề Tiểu Tô do dự.
Hệ thống Tiểu Nhất xì một tiếng: “Chuyển cho cô thì có sao đâu, từ trước tới giờ Thiếu soái nói một không nói hai, ngài ấy nói chuyển cho cô thì nhất định sẽ làm. Hơn nữa, ngài ấy cần cái sơn trang này làm quái gì đâu.”
Tề Tiểu Tô nghe nó nói vậy thì lập tức hiểu rằng sớm muộn gì Vệ Thường Khuynh cũng phải về thế kỷ 22, đến lúc đó, sợ là sơn trang Long gia này cũng chẳng còn nữa, anh cần nó làm gì đâu chứ.
“Sao cũng được, nhưng mà, sau này làm thủ tục cũng chưa muộn.”
Tới quán cà phê, Đồng Xán đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, bánh mì kẹp và cà phê, Tề Tiểu Tô vừa ăn vừa gọi điện thoại cho Nghiêm Tắc Thâm.
“Nghiêm tổng, Nghiêm lão đã dậy chưa? Hôm nay ông ấy có khỏe không?”
Nghiêm Tắc Thâm vừa thấy điện thoại của cô liền lập tức phấn chấn: “Xem ra Tiểu Tô muốn hẹn gặp à?”
“Chẳng phải lần trước nói muốn tới sơn trang câu cá sao?”
“Sơn trang Long gia à?” Nghiêm Tắc Thâm hỏi lại.
“Đúng thế, đợi chút nữa tôi sẽ đi mua chút đồ để nướng BBQ, để tôi gọi Uyển Nghi đi cùng tôi, hai người buổi chiều hãy tới cũng được.” Nếu muốn dọn tới đó ở thì cô phải tìm nhiều người cho náo nhiệt một chút, để có thêm hơi người, cũng làm phòng ở ấm áp hơn. Quan trọng nhất là, cô còn cần Nghiêm Tắc Thâm giới thiệu một nhà thiết kế nội thất cho mình.
“Được! Nhưng mà Tiểu Tô à, anh em Biên gia vẫn còn ở thành phố D, không sao chứ?” Nghiêm Tắc Thâm khá nghi hoặc, tại sao anh em Biên gia tới thành phố D không qua bên đó mà lại ở khách sạn nhỉ.
“Chiều nay Biên Hải Vi nói muốn tới đó lấy đồ, không sao đâu, thực ra sơn trang Long gia không phải của Biên gia bọn họ.”
Nghiêm Tắc Thâm nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc.
Sơn trang Long gia lại không phải của Biên gia sao? Có điều, anh ta tin Tề Tiểu Tô, cô gái này chưa bao giờ làm việc gì mà không đáng tin cậy cả, cô đã nói không sao thì chắc chắn là không sao.
Vì thế, khi cô nói muốn nhờ anh ta giới thiệu giúp một nhà thiết kế nội thất, anh ta liền đồng ý luôn.
Nếu đã chuyển nhà thì tất nhiên cô cũng phải đi mua đồ nữa, đầu tiên cứ tới cửa hàng nội thất mua một cái giường trước đã. Cô không muốn ngủ trên chiếc giường mà người khác đã ngủ, huống chi rất có khả năng chính là bà già quản gia của Biên gia và cháu trai bà ta đã ngủ ấy chứ. Đến lúc qua đó rồi, cần phải bỏ thứ gì cô sẽ bỏ hết.
Muốn nó thành nhà mình thì trước tiên phải có phong cách của mình, nếu ở đâu cũng thấy bóng dáng của người khác thì ở cũng sẽ không thoải mái.
Tề Tiểu Tô lại gọi cho Nghiêm Uyển Nghi, Nghiêm Uyển Nghi liền đồng ý đi mua sắm cùng cô.
Cô ăn xong bữa sáng thì Nghiêm Uyển Nghi cũng chạy tới nơi.
Đồng Xán đưa hai người tới trung tâm mua sắm nội thất, Tề Tiểu Tô quan tâm tới giường nhất nên hai người đi xem giường trước.
“Tiểu Tô, Tiểu Tô, chị thấy cái này không tồi đâu, phong cách châu Âu, 1m8, nhìn có vẻ rất thoải mái đấy.”
Tề Tiểu Tô nhìn thoáng qua cái giường đó, buột miệng thốt lên: “Quá nhỏ!”
Nghiêm Uyển Nghi lập tức sửng sốt: “Một người ngủ giường 1m8 mà còn nhỏ sao? Phòng chị cũng chỉ kê mỗi cái giường 1m8, chị có ngủ mất nết thế nào cũng chưa từng bị lăn xuống đất bao giờ đâu ấy.”
Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên phì cười
Tề Tiểu Tô thực sự thẹn quá thành giận, nhưng lại chẳng có cách nào tóm nó ra đánh đòn được, nhịn tới mức mặt cũng đỏ bừng lên.
Nghĩ tới lời nói đêm qua của Thiếu soái, còn có câu cuối cùng mà anh cố tình dặn dò trước khi cúp máy nữa, “Nhớ đấy, giường phải mua ít nhất từ 2m2 đến 3m”, mặt cô lại không khỏi nóng bừng lên.
Phải rồi, sao cô cứ phải nghe anh ấy thế nhỉ?
Hay là cứ mua một cái giường 1m5 thôi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cô cần phải nghĩ cho kỹ, căn bản không phải phải giường lớn hay giường nhỏ đâu, cô mua giường 1m2 cũng được, lúc đó Thiếu soái vẫn sẽ lên giường của cô thôi.”
Phụt!
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa nôn ra máu.
Cuối cùng, cô vẫn xấu hổ mua một cái giường 2m2, hơn nữa còn mua thêm bốn bộ chăn ga gối đệm, hẹn buổi chiều chuyển hàng tới.
Có điều, lúc nhìn thấy địa chỉ, giám đốc siêu thị nội thất lập tức liền bày ra vẻ mặt quỷ dị. Tất nhiên Tề Tiểu Tô cũng hiểu lý do.
Có mỗi một cái giường thôi mà cũng ngốn mất của cô ba vạn tệ.
Quay đầu lại, cô thấy đôi mắt đầy cười cợt của Nghiêm Uyển Nghi.
“Nói đi, mua cái giường lớn như thế có phải chuẩn bị lăn tới lăn lui với ai đó không?” Nghiêm Uyển Nghi ghé sát cô, nhỏ giọng hỏi.
Tề Tiểu Tô đẩy nhẹ đầu cô ấy ra: “Chị... Uyển Nghi! Em mới mười tám tuổi, chị nghĩ nói chuyện này với em có ổn không?”
“Xì. Đến chồng chưa cưới mà em cũng có rồi cơ mà.