Mục lục
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Tiểu Tô tỉnh lại trên lưng Chu Thuần.

Lúc này Chu Thuần đang cõng cô đi trên con đường nhựa đầy cây xanh. Sau buổi trưa, ánh nắng xuyên qua lá cây, in bóng họ xuống đất. Trên quần áo của Chu Thuần thoang thoảng mùi chanh của nước giặt. Tề Tiểu Tô chợt nghĩ, nhà cậu ấy đổi nước giặt rồi à? Sao mùi lại khác lúc trước.

“Chu Thuần, cho em xuống đi.”

Không biết vì sao, Tề Tiểu Tô chợt nhớ đến lời mà Hệ thống Tiểu Nhất nói với cô, yêu cầu cô phải giữ khoảng cách với các sinh vật giống đực trước khi gặp Thiếu soái.

Nghĩ tới đây, cô lại chợt như hiểu ra, vừa rồi cô ngất xỉu có phải lại do Hệ thống không?

Lúc trước Hệ thống Tiểu Nhất đã nói với cô, năng lượng của nó đã không còn được bao nhiêu, chỉ có thể cảnh báo lúc cô gặp nguy hiểm về tính mạng, chính là lần vừa rồi, có lẽ giờ năng lượng đã thực sự cạn sạch mất rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất lại cứu cô lần nữa, vì người vệ sỹ bảo vệ mạng sống này, cô thực sự phải đi mua một viên ngọc cho nó hấp thu năng lượng, nếu không bây giờ nó sẽ rơi vào tình trạng ngủ đông mất.

“Em vừa mới ngất xỉu đấy, làm sao thả em xuống được?” Chu Thuần tiếp tục cõng cô vững vàng đi tiếp, đi thêm 100m nữa, rẽ vào, có một nhà thuốc lớn, ở đó có một thầy thuốc trung y đã nghỉ hưu, nhân tiện nhờ ông khám cho cô cho yên tâm.

“Sẽ bị bạn học hoặc thầy cô nhìn thấy đấy.” Tề Tiểu Tô vỗ vai cậu. Đây là lần đầu tiên, à không, lần thứ hai cô gần gũi một người khác giới thế này, lần đầu tiên chính là lần cô bổ nhào vào người Bạch Dư Tây đó.

“Giờ đã là giờ vào học rồi, em nhìn xem, trên đường làm gì có ai?” Chu Thuần cười nói.

Lúc này Tề Tiểu Tô mới phát hiện xung quanh thực sự rất yên tĩnh. Con đường này họ đều gọi là đường “vườn trường”, là một đường thẳng, ở đối diện, ngoài mấy quán ăn nhỏ và tiệm trà sữa, hàng ăn vặt ra thì cũng chỉ có cây cối, những cửa hàng này đều để bán cho học sinh nên vào giờ học thường không có ai.

Nhưng đi thêm 100m nữa sẽ rẽ sang đường lớn, ở đó rất náo nhiệt. Mà đi theo đường lớn thêm vài trăm mét nữa chính là căn hộ của cô.

Tề Tiểu Tô không nói được Chu Thuần, lại thêm đầu mình thực sự hơi choáng váng nên cũng không kiên quyết nữa.

“Tề Tiểu Tô, em phải ăn nhiều vào một chút, gầy quá.” Chu Thuần nói.

“Ừm.” Tề Tiểu Tô vẫn đang nghĩ chuyện mua ngọc, không để tâm đáp một tiếng.

“Sau này hàng ngày anh sẽ đưa em đi ăn thật ngon, được không?”

“Ờ…” Tề Tiểu Tô lại đáp một tiếng, sau đó mới giật mình tỉnh ra, vội nói khác đi: “Không cần đâu.” Đùa à, nếu ngày nào cô cũng đi ăn với cậu thật, thì không biết sẽ bị nói thành thế nào nữa.

Chu Thuần trầm giọng cười, không nói chuyện.

Hai người nhanh chóng đến tiệm thuốc lớn, ông bác sĩ trung y già nhìn như bậc thầy về dưỡng sinh kia khám cho Tề Tiểu Tô, kê đơn thuốc trung y có thành phần hạ sốt.

“Dinh dưỡng không đủ, hơi thiếu máu.” Bác sĩ già nhìn Tề Tiểu Tô rồi nói, “Tuổi này của cháu phải ăn uống đầy đủ vào, nếu không sau này kết hôn sinh con, cơ thể sẽ suy nhược lắm.”

Nói xa thế, làm sao lại lôi cả chuyện kết hôn sinh con ra nữa rồi…

Tề Tiểu Tô hơi cạn lời.

Tiền thuốc không nhiều, chỉ hai mươi mấy tệ thôi, Chu Thuần muốn trả nhưng lần này Tề Tiểu Tô nhất quyết không để cậu trả, dù sao hiện giờ cô cũng có chút tiền.

Ngay khi Tề Tiểu Tô trả tiền, cửa kính bị mở ra, một ông cụ khoảng 60 tuổi bước vào, bác sĩ trung y già nhìn thấy ông cụ liền hỏi: “Lão Đồng, sao rồi, hôm nay đã bán cái vòng ngọc đó đi chưa?”

Tề Tiểu Tô nghe thấy hai chữ vòng ngọc liền dựng thẳng tai lên.

Lão Đồng lắc đầu, lại thở dài nói: “Vẫn chưa, lão Tôn có giới thiệu người mua, vốn rất hài lòng với chiếc vòng ngọc đó, giá cũng chấp nhận được rồi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi tôi rằng bà xã nhà tôi chết thế nào, vừa nghe thấy là bị ung thư họ liền nói chiếc vòng đó không may mắn, không muốn mua nữa.”

Ông bác sĩ nghe vậy cũng thở dài theo, an ủi: “Vậy chỉ có thể tìm tiếp thôi. Nước ngọc của chiếc vòng đó của ông rất đẹp, cũng không cần vì vội vàng mà bán rẻ.”

“Tôi biết chứ. Thực ra nếu không phải vì con trai tôi cưới vợ cần số tiền này thì tôi cũng sẽ không bán nó đi, dầu gì cũng là thứ mà lúc còn sống bà bạn già của tôi thích nhất, giữ lại làm kỷ niệm cũng được.”

Tề Tiểu Tô bước qua bên đó một bước, Chu Thuần lập tức hỏi ngay: “Sao thế?”

Tề Tiểu Tô chợt ngừng lại, cô không muốn bất cứ ai biết cô mua ngọc. Vì Hệ thống Tiểu Nhất hấp thụ năng lượng xong, viên ngọc đó sẽ biến thành bột, hoàn toàn không dùng được nữa. Nếu sau này cô cứ mua liên tục, lỡ có người phát hiện ra ngọc của cô đều không còn nữa thì sẽ có người cảm thấy kỳ quặc.

Thế nên cô đã sớm quyết định rồi, dù có mua ngọc, cô cũng phải mua lén lút, ít ra là không thể để người quen biết được.

“Không có gì.”

Cô quyết định tạm thời bỏ qua đã, rồi quay lại tính sau.

Nhưng Chu Thuần nhất quyết muốn đưa cô về nhà ông bà ngoại. “Anh chỉ nhìn em vào nhà thôi, không vào làm phiền ông bà ngoại em.” Tề Tiểu Tô đành phải đồng ý.

Hai người bắt xe taxi đi về thành Bắc. Quả nhiên, Chu Thuần chỉ nhìn cô vào rồi ngồi chiếc xe đó về nhà.

Tề Tiểu Tô vừa đẩy cửa vào bèn nhìn thấy bà ngoại đang ở ngoài vườn sau ngoài sân, hai mắt nhìn chăm chăm ra cửa, ông ngoại ngồi xổm ở bên cạnh, im lặng hút thuốc lá.

“Ông ngoại, bà ngoại, cháu về rồi ạ!”

Hai ông bà cụ Tô đứng bật dậy, chạy ra đón cô, bà ngoại cầm lấy tay Tề Tiểu Tô, nước mắt chảy dài xuống, nghẹn ngào nói không nên lời.

“Tiểu Tô, cậu hai cháu nợ cháu nhiều quá! Ông bà ngoại cũng nợ cháu…” Ông ngoại Tô đưa tay xoa đầu cô, vành mắt đỏ ửng lên.

Đêm qua họ nghe đàn em của Ngô Kiến trọc kia nói là bắt Tề Tiểu Tô đánh nhau với người ta, đánh thắng mới có thể trả hết nợ của Tô Vận Thuận.

Tề Tiểu Tô nhìn yếu ớt như vậy, hơn nữa trong mắt họ, cô bé luôn là một đứa bé ngoan ngoãn, giờ lại phải đi đánh nhau với người ta để trả nợ cho cậu hai mình, còn phải đánh cho bao nhiêu người xem, lúc bọn chúng đứng bên cạnh cười cợt với nhau, còn nhắc đến chuyện các cô gái đấu quyền Anh ở đó phải mặc quần áo rất hở hang…

Ông ngoại Tô làm thầy giáo mấy chục năm, quan niệm rất truyền thống, cảm thấy việc đó rất nhục nhã gia phong. Nếu tự Tề Tiểu Tô chạy tới nơi như thế, có lẽ ông cụ sẽ tức đến nôn ra máu mất. Nhưng hiện giờ là Tề Tiểu Tô không có cách nào khác nên ông cụ cảm thấy thực sự quá uất ức cho cô.

Nghĩ đến sự nhục nhã mà đứa bé này phải chịu, ông ngoại Tô cảm thấy trong lòng mình đau thắt lại.

“Ông ngoại, cháu không sao.” Tề Tiểu Tô chỉ có thể an ủi ngược lại ông bà.

“Tiểu Tô à, bây giờ cháu thấy thế nào?” Bà ngoại Tô đưa tay sờ trán cô, lại kêu lên: “Ôi trời ơi, con bé vẫn còn đang sốt này! Mau, mau vào nghỉ ngơi đi.”

Tề Tiểu Tô được ông bà ngoại đỡ vào trong phòng nghỉ, chỉ một lát sau đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, cô bị tiếng ồn ào đánh thức.

“Con đĩ đó lại dám chạy à? Bố, bố đừng cản con, anh hai con nhịn được nó, chứ chúng ta làm sao nhịn được đúng không? Được rồi được rồi, con không để ý đến chuyện của họ nữa! Hôm qua con đi đâu á? Không phải, bố, bố tin con đi, con thực sự không đi gây chuyện mà, con tìm thấy việc mới rồi! Đáng tin cậy ạ!”

“Mày mà còn tìm được việc gì đáng tin cậy hả? Làm việc ở siêu thị không phải đang tốt sao?”

“Con quen một ông chủ, ông ta tìm được một nơi rất tuyệt, nghe nói là có thể đào được rất nhiều phôi ngọc, nếu có thể đào được đồ tốt, thì phát tài to rồi bố ạ, không tin thì bố cứ hỏi Mỹ Tú đi.”

Lúc này Tề Tiểu Tô mới nghe ra, đây là giọng Tô Vận Đạt, cậu út của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK