Tề Tiểu Tô đứng lại, quay đầu, nhìn thấy một đôi nam nữ, mà đôi nam nữ này làm cô vô cùng kinh ngạc! Mà thấy hai người này bên nhau, cô lại càng không thể tin nổi!
“Tiểu, Tiểu Tô?”
Người mở miệng trước là người phụ nữ, còn người lắp bắp gọi cô sau là người đàn ông.
Đây là đôi nam nữ từ trước đến nay Tề Tiểu Tô chưa từng nghĩ sẽ đứng cạnh nhau.
Bởi vì, người đàn ông cao khoảng mét bảy, mắt to mày rậm anh tuấn, phóng khoáng, ăn mặc giống như nhân sĩ tinh anh trước mặt này, chính là cậu hai Tô Vận Thuận của cô! Là Tô Vận Thuận nợ ngập đầu sau đó bỏ trốn, để cô trước đó không thể không tham gia thi thiếu nữ đấu quyền Anh, phải trả giúp anh ta mấy vạn!
Còn người phụ nữ bên cạnh anh ta, là Hoàng Nhược Quân của thành phố J, người mà Bạch Dư Tây đã từng nhắc nhở cô phải chú ý! Là Hoàng Nhược Quân hễ xuất hiện là bên cạnh sẽ luôn có mấy tên tiểu bạch kiểm đi theo! Là người phụ nữ đã lấy đến ba đời chồng, sau đó ba ông chồng đều chết hết, cô ta thừa kế không ít cửa hàng ngọc thạch châu báu đá thô.
Hai người này đáng ra phải là người của hai thế giới, không có chút quan hệ gì với nhau mới đúng! Vậy mà giờ hai người bọn họ lại đang ở cạnh nhau!
Mà tay cậu hai Tô Vận Thuận của cô còn đang ôm ngang eo Hoàng Nhược Quân.
Bị cô quét mắt qua, Tô Vận Thuận lập tức như bị điện giật buông tay ra, có chút lúng túng nhìn Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô thật sự kinh ngạc nhất thời không thể phản ứng nổi, không nói được gì.
“Sao thế, hai người quen nhau à?” So ra, Hoàng Nhược Quân bình tĩnh hơn hai người bọn họ nhiều, cô ta nhìn Tô Vận Thuận, lại nhìn Tề Tiểu Tô, cười cười nói: “Nhìn kỹ, trông hai người cũng có vài phần giống nhau đấy.”
Hoàng Nhược Quân sống bốn mươi năm, cũng coi là thấy qua vô số người, gả cho ba đời chồng, có thể có được tài sản của bọn họ, giờ còn đang lăn lộn trong thương trường, đương nhiên cũng không phải người bình thường, ít nhất ánh mắt vẫn rất độc.
Tô gia có gen xinh đẹp, ông ngoại và bà ngoại Tô lúc còn trẻ chính là tuấn nam mỹ nữ, đời dưới trừ cậu cả Tô Vận Thông có chút khác gien ra, Tô Vận Linh mẹ của Tiểu Tô, cậu hai Tô Vận Thuận, cậu út Tô Vận Đạt, ai ai cũng ưa nhìn.
Xuống nữa chính là Tề Tiểu Tô, còn trội hơn cả bọn họ, bởi vì Tề Tông Dân - bố cô cũng rất đẹp trai, nét đẹp của hai người cô đều được thừa hưởng hết.
Có điều, mặt mũi cô vẫn giống người Tô gia hơn, Tô Vận Thuận và Tô Vận Đạt cơ bản đều có nét mặt như vậy, chỉ có điều lông mày dày rậm hơn cô, mắt dài hơn mắt cô, đứng cạnh nhau, nhìn kỹ vẫn dễ dàng nhìn ra nét tương tự, huống hồ là người phụ nữ như Hoàng Nhược Quân.
Tề Tiểu Tô vẫn không nói gì, Tô Vận Thuận đã cướp lời cô nói trước: “Không quen, anh nghe gọi tên con bé nên gọi theo thôi.”
Không quen?
Tề Tiểu Tô cũng lười giải thích, đối với cậu út Tô Vận Đạt thì giờ cô còn có tâm tư dìu dắt giúp đỡ, còn Tô Vận Thuận thì hoàn toàn không.
Người này tham ăn lười làm, ba mươi mốt tuổi rồi còn không có công việc, ăn bám bố mẹ, cờ bạc, không chịu trách nhiệm, nợ tiền thì trốn, để lại cho người nhà một đống rắc rối, thế mà giờ lại còn nói dối.
Dù sao cô cũng chẳng có nhiều hảo cảm với Hoàng Nhược Quân, cho nên nghe được lời của Tô Vận Thuận cô cũng chỉ cười nhạt, nói với Hoàng Nhược Quân: “Hoàng tổng là đến thành phố D công tác à?”
Hoàng Nhược Quân cười cười cũng không vạch trần Tô Vận Thuận, cô ta vén tóc, nói với Tề Tiểu Tô: “Ừm, đúng là có chút việc. Vốn dĩ muốn xử lý xong mới tìm cô và Nghiêm lão cùng ăn cơm, bây giờ gặp rồi thì vừa hay, hay là ăn cùng nhau nhé? Tôi gọi điện thoại hẹn Nghiêm lão.”
Tô Vận Thuận trợn to hai mắt nhìn Tề Tiểu Tô, Hoàng Nhược Quân biết cô cũng đã khiến cho anh ta cảm thấy rất kinh ngạc rồi, còn có Nghiêm lão? Ai thế?
Còn có thể ăn cơm cùng nhau?
Tiểu Tô không phải chỉ là một nữ sinh trung học thôi sao?
Vì sau chuyện lần trước, Tô Vận Thuận chỉ về nhà có một lần, làm ầm lên rồi lại chạy, không biết gì về chuyện gần đây của Tô gia cũng như chuyện của Tề Tiểu Tô.
Cũng chính vì vậy, vừa rồi anh ta nhìn thấy Tề Tiểu Tô xoay người lại mới kinh ngạc, bởi vì Tề Tiểu Tô bây giờ quá khác trước kia. Người khác đều đã kinh ngạc cả rồi, bây giờ mới đến lượt anh ta.
Không chỉ là ăn mặc khác, khí chất cũng khác. Vừa rồi nếu không phải Hoàng Nhược Quân gọi cô, chắc chắn anh ta cũng sẽ không nhận ra là Tề Tiểu Tô.
Nghe thấy lời mời của Hoàng Nhược Quân, khóe miệng Tề Tiểu Tô không khỏi co rút.
Trùng hợp thật, cô cũng vừa mới hẹn Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm xong.
Nhưng cô không muốn ăn cơm cùng Hoàng Nhược Quân chút nào. Vì vậy, cô ngại ngùng nói: “Hoàng tổng, thật xin lỗi, tôi lại hẹn người khác rồi, không thì để lần sau đi.”
Mắt Tô Vận Thuận lồi ra.
Phải biết, anh ta là có duyên, coi như có tài vận mới quen được với Hoàng Nhược Quân, nếu không cả đời này anh ta cũng không thể nào có qua lại với loại người như cô ta được. Nhưng để lấy lòng cô ta, anh ta cũng gần như dùng hết thủ đoạn của bản thân rồi, bây giờ Hoàng Nhược Quân lại chủ động mở miệng mời Tề Tiểu Tô ăn cơm! Mà Tề Tiểu Tô lại còn từ chối!
Con bé cự tuyệt rồi!
Tô Vận Thuận suýt nữa muốn mắng một tiếng, Tề Tiểu Tô, cháu là heo à?!
“Vậy sao, vậy cũng được, tôi định ở thành phố D mấy ngày, chúng ta hẹn sau nhé.”
“Được, vậy tạm biệt Hoàng tổng.”
Tề Tiểu Tô cũng không nhìn Tô Vận Thuận nữa, xoay người bước đi.
Thật ra nội tâm cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Đời sống riêng tư của Hoàng Nhược Quân như thế nào, không phải là cô chưa từng nghe nói! Cô ta chính là kiểu thích bao nuôi trai trẻ!
Tô Vận Thuận thân thiết bên cạnh cô ta như vậy, nếu như nói là quan hệ bạn bè nam nữ đường đường chính chính, ai tin? Ai tin! Ông ngoại cô cả đời dạy học, tư tưởng cũng thiên về truyền thống, nếu như để cho ông biết con trai mình đi dựa vào phụ nữ, thành một trong rất nhiều tình nhân mà cô ta dùng tiền để nuôi, sợ rằng sẽ tức hộc máu mất.
Chuyện này, hy vọng ông ngoại cô không bao giờ biết được là tốt nhất.
Mặt tiền của Thái Phong, nếu so với Minh Phủ Tư Gia thì khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng lại sang hơn Trúc Nhã Cư, trông có chút phong cách nước ngoài.
Đọc tên Nghiêm Tắc Thâm ra, Tề Tiểu Tô được dẫn đến phòng đã được bao trọn.
“Tiểu Tô.”
Còn chưa vào đến phòng, Nghiêm Uyển Nghi đã chạy nhanh đến, khoác tay cô, phía sau là Nghiêm lão, bà Nghiêm nhỏ và Nghiêm Tắc Thâm.
“Cô ta cứ đòi đến cùng, không cho đến còn ầm ĩ với bố chị ở nhà.” Nghiêm Uyển Nghi nói nhỏ bên tai Tề Tiểu Tô. Tất nhiên là cô đang nói tới bà Nghiêm nhỏ.
Tề Tiểu Tô cười, dù sao cũng chỉ là ăn cơm, không sao cả.
Có điều cô vẫn không hiểu tại sao Nghiêm lão lại lấy bà Nghiêm nhỏ. Có lẽ đây chính là đàn ông, suy cho cùng bà Nghiêm nhỏ cũng trẻ tuổi xinh đẹp.
Mấy người đang định vào phòng, phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó Tề Tiểu Tô liền nghe thấy tiếng Hoàng Nhược Quân.
“Tiểu Tô, cô làm vậy là không được đâu nhé, vốn đã hẹn Nghiêm lão, vừa rồi sao lại không nói chứ?”
Tề Tiểu Tô lén thở dài trước ánh mắt nghi ngờ của Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm, đúng là xui xẻo, nhanh như vậy đã bị tóm rồi. Hôm nay chắc là ra ngoài không xem lịch rồi.
Có điều bây giờ da mặt cô đã dầy lên không ít, lập tức quay đầu lại nói: “Là tôi có hẹn với Nghiêm tổng, Nghiêm lão bọn họ thuận tiện đến cùng thôi.”
Mấy người lại không quen Nghiêm Tắc Thâm, cho nên vừa rồi không nói cũng không khó hiểu.
Nói xong, cô liền đối diện với ánh mắt của Mã Chí Thành. Sao Mã Chí Thành cũng đến đây?
Mã Chí Thành nhìn cô, chợt cười một tiếng, nói: “Mèo con, đã lâu không gặp. Vừa khéo, tôi còn hẹn chú hai cô, có lẽ ông ta cũng sắp đến rồi.”