Thị trấn Minh Quang cách khu vực thành phố khá xa, điều kiện nơi này cũng khá tốt, thế nhưng ở một số phương diện mộc mạc hơn thành phố rất nhiều.
Hồ Nghi Giai vừa đi vừa nhìn Tề Tiểu Tô đang đi phía trước mình, xoa xoa cằm, cảm thấy có đôi chút đáng tiếc. Khuôn mặt cô gái này rất xinh đẹp nhưng hơi gầy, hơn nữa quần áo mặc trên người lại rất rộng rãi, nhìn không được sexy cho lắm.
Nhưng mà hắn ta vẫn rất thích, khuôn mặt đó rất xinh đẹp, lại còn trẻ trung, ánh mắt vừa trong veo lại mang theo chút phòng bị, cảm giác nhút nhát khiến trái tim người đối diện ngứa ngáy.
Cũng không biết khi đè cô ta xuống, nhìn cô ta khóc, nghe cô ta cầu xin liệu có cảm thấy kích thích không?
Nghĩ vậy, Hồ Nghi Giai không kìm chế nổi mà thò tay lên phía trước.
Lúc này, trong lòng Tề Tiểu Tô đột nhiên vang lên giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất: “Sau lưng có cánh tay đang sắp chạm vào mông của kí chủ. Mục đích: Sờ một cái rồi bóp một cái. Nếu mục đích của đối phương thành công, kí chủ sẽ không đau không chết nhưng sẽ cảm thấy ghê tởm ba ngày.”
Chết tiệt...
Tề Tiểu Tô cầm bình nước đang treo bên dưới hung dữ lắc mạnh về phía sau.
Bốp.
Bình nước inox đập mạnh vào mu bàn tay Hồ Nghi Giai, đau đến nỗi khiến hắn ta á lên một tiếng, lập tức thu tay lại.
Cả mu bàn tay đều đỏ ửng.
“Kí chủ phản kích thành công.”
Tề Tiểu Tô cười thầm, vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi.
Vì nghĩ mình là người xin đi bám đoàn của họ nên cô mới quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Có điều cô nghĩ thế nhưng đối phương lại không biết điều.
Hồ Nghi Giai bị đánh trúng mu bàn tay, đau đến nỗi lập tức bốc hỏa, lại thấy Tề Tiểu Tô còn không thèm quay lại nhìn hắn ta lấy một cái, hắn lập tức la lên: “Này, con bé kia, cô vô giáo dục thế hả? Đằng sau có người, sao có thể để bình nước của cô vung vẩy thế? Đập phải tay tôi rồi cô có biết không hả?”
Giọng điệu của hắn ta rất hung dữ.
Có một số người là như vậy, dùng sự độc địa để che đậy việc sai trái của bản thân, nâng cao khí thế của bản thân. Nếu lúc này bạn chùn chân lại thì bạn đã thua rồi.
Mấy người nghe thấy lời của hắn ta đều dừng lại, quay người nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
Tề Tiểu Tô thầm cắn răng, quay người lại, đúng lúc định nói thì Tô Vận Đạt từ phía trước chạy đến kéo cô lại: “Tiểu Tô à, bình nước của cháu đập phải chú Hồ rồi sao? Mau xin lỗi chú Hồ đi!”
Nói xong ghé xuống tai cô thấp giọng: “Nhà hắn ta không phải dễ động vào đâu, cháu mau nhận lỗi đi!”
Nếu như lần này cô nhận lỗi vậy thì đúng là chờ đối phương đắc ý tiếp tục giơ móng vuốt ma quỷ đó lần thứ hai sao. Trong lòng Tề Tiểu Tô cười khẩy, trợn mắt nhìn Hồ Nghi Giai một cái.
“Tự dưng chú tiến lại gần như thế làm gì? Gần đến nỗi tôi vung bình nước một cái là có thể đập phải tay sao? Hơn nữa, bình nước của tôi đeo ở đây, vung ra phía sau là như thế này, lúc đó tay chú để ở đâu?” Tề Tiểu Tô kéo bình nước lên phía trước sau đó lại dùng lực hất ra phía sau, bình nước bay ra theo một đường cong sau đó rơi xuống mông của Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô cười khẩy rồi nói: “Nói đi, chú để tay ở đâu vậy?”
Sự thật phơi bày ra trước mắt, hơn nữa mọi người đều hiểu rõ bản chất và sở thích của Hồ Nghi Giai, lập tức hiểu ra hắn ta vừa làm chuyện xấu gì.
Hồ Tu Trạch kéo Hồ Nghi Giai xuống phía sau, “Xem ra anh vẫn nên đi sau thì hơn.”
“Này, thằng nhóc này rốt cuộc mày đứng về bên nào vậy?” Hồ Nghi Giai tức giận.
Hồ Tu Trạch nhìn hắn ta một lượt, “Anh có cần em nói chuyện này với chị dâu không?”
Vừa nghe đến đây sắc mặt Hồ Nghi Giai hơi biến sắc, tiếp đó hắn ta hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô một cái rồi đi tiếp.
“Thôi được rồi, không có chuyện gì, tiếp tục đi thôi.”
Lưu Cẩm Doanh đứng ra giảng hòa.
Có điều, có thể nhìn ra vì chuyện này mà ông chủ Quảng hơi bất mãn với việc Tô Vận Đạt đưa Tề Tiểu Tô đi cùng, ông ta cảm thấy cô sẽ gây thêm rắc rối. Hồ Tu Trạch chính là một trong số những rắc rối đó.
Cho nên Tô Vận Đạt liền lại gần ông ta nịnh hót.
Tề Tiểu Tô đi cùng Hồ Tu Trạch.
Hai người anh em họ này tuổi tác cách biệt không nhiều nhưng xem ra nhân phẩm cũng như tính cách hoàn toàn không giống nhau.
“Hắn ta sợ vợ à?” Tề Tiểu Tô hạ thấp giọng hỏi.
Hồ Tu Trạch bật cười, hắng giọng rồi khẽ buôn chuyện với cô.
Tuy Hồ Nghi Giai luôn ở bên ngoài làm loạn nhưng lại là một kẻ sợ vợ, không phải vì hắn yêu vợ mà là vì vợ hắn ta quá lợi hại nên đã nắm giữ đại đa số tiền bạc của hắn.
“Còn có một điểm quan trọng hơn, đó là từ năm mười mấy tuổi Hồ Nghi Giai đã bắt đầu quan hệ nam nữ bừa bãi nhưng mãi vẫn không thể làm cho đối phương có thai, chỉ có duy nhất vợ anh ta bây giờ là sinh cho anh ta một đứa con trai, lúc đầu anh ta còn nghi ngờ liệu đó có phải là con trai ruột của mình không, vợ anh ta nổi giận mới kéo đi xét nghiệm ADN. Cũng nhờ tờ kết quả xét nghiệm này mà chị dâu tôi đã củng cố được địa vị trong nhà. Hồ gia rất xem trọng hương hỏa, bố mẹ của Hồ Nghi Giai đều kiên định thừa nhận cô con dâu này, chuyện gì cũng bảo vệ chị ấy, Hồ Nghi Giai càng không dám đắc tội với chị ấy.”
“Thì ra là vậy.”
Hồ Tu Trạch nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, bất ngờ nói: “Có điều nửa tháng này đều ở trong núi, cô gái xinh đẹp như cô phải cẩn thận, tôi thấy Hồ Nghi Giai sẽ không dễ dàng từ bỏ một bông hoa nhỏ tươi tắn xinh đẹp như cô đâu.”
Ai là bông hoa nhỏ chứ?
Cảm giác bị người khác coi như con mồi này thật không tốt chút nào.
Tề Tiểu Tô ngước nhìn lên phía Hồ Nghi Giai, đúng lúc hắn ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Tề Tiểu Tô, cái tà khí trong ánh mắt đó khiến Tề Tiểu Tô không khỏi rùng mình.
“Tiểu Nhất, cậu nhất định phải thật tỉnh táo đấy nhé, nếu gã đàn ông kia có ý đồ xấu với tôi thì nhớ phải cảnh báo sớm cho tôi.” Cô vội vàng nói thầm với Hệ thống Tiểu Nhất trong lòng.
Hệ thống Tiểu Nhất trầm mặc một lúc, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Xin kí chủ cứ yên tâm, bản Hệ thống đang gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ thật tốt đậu phụ phu nhân tương lai của Thiếu soái!”
“Đậu phụ cái quái gì thế?” Cô biến thành đậu phụ rồi à?
“Trước khi Thiếu soái gặp được kí chủ, không ai được phép ăn đậu phụ* của kí chủ.”
* Ăn đậu phụ: trêu chọc, đùa giỡn với người đẹp.
“Được rồi được rồi, dừng lại.”
Tề Tiểu Tô trợn mắt. Nhưng nói gì thì nói, có Hệ thống bên cạnh vẫn khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Mong rằng lần này có thể có thu hoạch, tốt nhất là có thể để Hệ thống được “ăn no nê” một bữa và để cô khỏi phải buồn rầu lo âu đi đâu kiếm tiền mua ngọc thạch nữa.
Tiếp tục đi vào bên trong, lối đi càng dốc đứng, cỏ dại cũng nhiều hơn, dày hơn, có một vài loại cây dại vừa dài vừa cứng, mép lá rất sắc nhọn, Tô Vận Đạt được phân công đi trước dùng lưỡi liềm phát quang lối đi.
Cứ thế hai tiếng đồng hồ trôi qua, cả người anh ta toát mồ hôi như tắm, sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt. Tô Vận Đạt là một người không thường xuyên vận động, tố chất cơ thể rất bình thường.
Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không hề có ý giúp đỡ, ở đây còn bao nhiêu đàn ông, chắc cũng không đến lượt cô chứ.
Lúc này bọn họ nghe thấy phía sau có tiếng người truyền đến, là tiếng than vãn của phụ nữ, “Mệt chết đi được, rốt cuộc bao giờ mới tới nơi?”
Tề Tiểu Tô đang định quay đầu lại nhìn thì khóe mắt chợt phát hiện có ánh sáng gì đó vừa lóe lên ở cách đó không xa.
Hình như là màu sắc của khoáng thạch.
Nhưng dễ dàng như vậy sao? Phôi ngọc không thể nào xuất hiện khắp núi khắp đồng được đúng không? Thế nhưng, thứ đó là gì vậy?