• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đình Nam đọc xong tin nhắn của trợ lý đầu lông mày lập tức nhíu lại, tiếp theo đó trợ lý lại gửi thêm một thông tin.

[Trợ lý: Boss, đã tìm ra thông tin của cô Linh Lan, cô ấy là trẻ mồ côi sống trong viện phúc lợi từ nhỏ, tuy nhiên mười mấy năm trước viện phúc lợi đó đã bị giải thể, nhóm trẻ mồ côi được giao đến các viện phúc lợi khác trong nước, nhưng không có ghi chép nào về nơi nhận Linh Lan cả.]

Đình Nam xem xong lòng nghi ngờ càng tăng cao, một người có thể không lộ bất cứ thông tin gì trong suốt mười mấy năm sao?

Hơn nữa cô có liên quan gì đến vợ cũ của Trần Bảo Quốc mà phải chăm sóc mẹ và em trai của người ta?

Đột nhiên trong đầu Đình Nam xẹt qua một ý nghĩ điên rồ, anh giơ điện thoại lên chụp vài tấm hình cận cảnh khuôn mặt của Linh Lan sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi anh rời đi không lâu thì Linh Lan cũng tỉnh, biết mình đang ở trong bệnh viện, cô thở dài một hơi đầy bất lực.

- May mà anh ta còn có lương tâm đưa mình vào đây, nếu không thù chưa trả mình đã đi đời nhà ma rồi.

Tiếp đến cô gọi điện cho Nhã Trúc báo địa chỉ mình đang nằm viện, mặc dù đã hạ sốt, nhưng ở một mình trong phòng bệnh thế này khiến cô cảm thấy hơi chạnh lòng.

Không bao lâu sau Nhã Trúc vội vàng chạy đến, thấy mặt mũi của Linh Lan tái nhợt thì lo lắng hỏi:

- Lan bị sao vậy? Mới hôm qua còn tốt mà.

Linh Lan xụ mặt kể lại chuyện tối qua mình bị Đình Nam hành xác, Nhã Trúc nghe xong tức giận mắng:

- Thằng khốn! Để tôi đi cho nó một trận!

Thấy Nhã Trúc muốn đứng dậy định đi thật Linh Lan vội ngăn lại, chưa kể cô ấy có gặp được Đình Nam để tính sổ hay không, chỉ nói lỡ như chọc giận anh khiến anh hủy hợp đồng bao nuôi thì chẳng phải những gì cô chịu đựng trong thời gian qua đều trở nên vô nghĩa sao?

Nghĩ đến kế hoạch, Linh Lan thở dài nói:



- Mình vốn định làm tình nhân của tên Nam để con Hân phải chịu đau khổ khi người yêu bị cướp, nhưng bây giờ anh ta giấu chuyện bao nuôi mình rất kỹ, có lẽ là sợ cô ta biết sẽ buồn đây mà.

Đã ba ngày kể từ khi cô ký hợp đồng tình ái với Đình Nam rồi nhưng anh chỉ gần gũi với cô khi ở nhà chứ không hề mang cô đến các buổi tụ họp, vậy nên dù ngốc đến mấy cô cũng nhận ra anh cố tình che giấu sự hiện diện của cô.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì người chịu khổ chỉ có cô mà thôi.

Nhã Trúc cau mày suy tư một lúc thật lâu mới lên tiếng:

- Hay là Lan khiến cho tên Nam yêu Lan đi.

- Sao chứ?

Linh Lan ngạc nhiên hỏi lại.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, mục đích khi tiếp cận Đình Nam của cô chỉ là muốn khiến Á Hân khổ sở, hơn nữa anh lại căm hận Bảo Quốc vì dám cướp người con gái anh yêu thì sẽ dễ để cô giật dây cho hai bên lao vào đánh nhau, vậy nên cô không cần anh phải yêu mình, đối với cô tình yêu là thứ thiêng liêng, nếu lừa gạt tình cảm của người ta sẽ mang tội lớn.

Tuy nhiên Nhã Trúc lại đặt tay lên vai rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nói:

- Chỉ khi anh ta yêu Lan thì con Hân mới triệt để mất đi người đàn ông nó yêu và hơn hết nếu Lan nắm được trái tim của anh ta, Lan bảo anh ta đi hướng đông anh ta sẽ không dám đi hướng tây, đến lúc đó Wingroup và tập đoàn Trần thị đánh nhau, anh ta sẽ hết lòng vì Lan.

Linh Lan nghe xong trong lòng dao động dữ dội nhưng cô vẫn không qua được giới hạn đạo đức của bản thân.

- Mình… mình không thể lừa gạt tình cảm của người khác.

Nhã Trúc giữ chặt vai cô, chậm rãi nói:

- Loại đàn ông sẵn sàng vung tiền bao gái như anh ta làm gì xứng đáng được yêu? Miệng nói yêu con Hân nhưng chẳng phải vẫn lên giường với Lan đó sao? Nghe lời mình, chú Thành chết rất đau đớn, Lan đừng lương thiện với lũ sói đói kia nữa, không đáng đâu.

Nhắc đến cái chết của cha, trái tim của Linh Lan lại đau nhói, đúng vậy, cô không nên mềm lòng với đám người kia, cô cứ yếu đuối như thế thì sao trả thù cho cha được?

Một giọt nước mắt rơi xuống gò má nhợt nhạt của Linh Lan, cô run rẩy nói:

- Mình hiểu mình nên làm gì rồi.



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đình Nam lái xe chạy thẳng tới phòng khám thẩm mỹ của một người quen rồi đưa những tấm hình mình chụp Linh Lan cho người đó xem.

- Mày xem giúp anh khuôn mặt của cô gái này có dấu vết phẫu thuật chỉnh hình hay không?

Mỹ Liên nhận lấy điện thoại trong tay Đình Nam, cô ấy ngạc nhiên hỏi:



- Anh làm em bất ngờ đấy, chuyện này quan trọng đến mức làm anh tự mình đến tìm em sao?

Đình Nam tặc lưỡi tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói:

- Anh kêu gì thì mày làm đó đi.

Mỹ Liên bĩu môi với anh, thầm nghĩ tính nết của ông anh họ này thật khó chịu, không biết sau này cô nào mắt mù đâm đầu vào làm vợ anh nữa.

Sau đó cô nhìn vào mấy tấm ảnh trong điện thoại của Đình Nam, xem một hồi cô ấy nhịn không được mà cảm thán:

- Ngũ quan đẹp thật, các bộ phận tách riêng ra cũng rất đẹp, đây là sản phẩm photoshop hay người thật vậy?

Đình Nam nhíu mày đáp:

- Mày chỉ cần cho anh biết cô gái này có từng sửa mặt hay không là được.

Mỹ Liên lại quan sát kỹ một lần nữa rồi nói:

- Nếu thông qua mấy tấm hình này thì cũng không thể khẳng định chính xác được, nhưng trong trường hợp không có hiệu ứng làm đẹp và đây là mặt mộc thì cô ấy không hề phẫu thuật thẩm mỹ.

Nghe vậy sắc mặt của Đình Nam càng thêm tối đen, nếu cô không phẫu thuật thì là do giảm cân sao? Không đúng, giảm cân cũng không thể đẹp khó hiểu như vậy.

Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Linh Lan thật sự là bạn của vợ cũ Trần Bảo Quốc?

Lúc này Mỹ Liên chợt nói:

- Muốn biết chính xác thì anh đưa cô gái này tới chỗ của em đi, nhìn trực tiếp sẽ dễ đánh giá hơn nhiều.

Đình Nam nhắm mắt vài giây để thả lỏng đầu óc rồi nói:

- Không cần đâu.

Nói xong anh xoay người rời đi, anh định lái xe tới cao ốc Wingroup nhưng không biết nghĩ gì mà đã quay đầu xe chạy tới bệnh viện.

Sau khi xác định mình cần làm gì để báo thù cho cha xong, Linh Lan tiễn Nhã Trúc tới tận cổng bệnh viện mới chịu quay về giường nghỉ ngơi.

Cạch!

Cửa phòng bệnh mở ra, Đình Nam bước vào rồi đi tới trước mặt Linh Lan, nhớ lại cảnh tượng hãi hùng của tối qua, đột nhiên cô rùng mình một cái rồi rúc vào trong một góc, hành động này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.



- Tối hôm qua… Là do tôi say rượu, bình thường tôi không như thế đâu.

Đình Nam cố gắng giải thích và đẩy mọi lỗi lầm lên men rượu, Linh Lan hiểu rõ điều đó, chỉ là không biết tại sao bây giờ anh lại mềm mỏng với cô như vậy, rõ ràng anh đâu cần phải giải thích với cô.

- Nhưng cô không nên gọi trai tới nhà của tôi!

Nhắc đến chuyện đó anh vẫn cảm thấy tức giận, làm sao anh chịu được khi bị một thằng nhãi chỉ thẳng mặt mắng mỏ chứ? Tất cả đều tại cô!

Linh Lan bất lực thở dài nói:

- Tôi đã nói thằng bé là em trai của tôi rồi mà.

Đình Nam giơ tay ra bóp lấy gò má của cô rồi trừng mắt quát:

- Cô dám cãi lại lời của tôi hả?

Linh Lan chỉ cảm thấy lòng mình thật mệt, sao người đàn ông này lại mưa nắng thất thường như thế, vừa rồi còn hạ giọng giải thích với cô, bây giờ lại quay ngoắt trở thành con người khác.

Cô hít một hơi thật sâu rồi mở miệng:

- Xin lỗi… sau này tôi sẽ chú ý hơn.

Đình Nam nhìn cô cúi đầu nhận sai nhưng trong lòng không hề vui vẻ, là do tối qua quá ám ảnh nên cô không dám cãi tay đôi với anh như những ngày đầu gặp gỡ sao?

Sau đó mặc kệ Đình Nam có bày trò vô lý thế nào, Linh Lan cũng ngoan ngoãn nghe theo, điều này chẳng những không khiến anh vui mà trái lại càng thêm bực tức, cuối cùng ôm một bụng lửa giận rời khỏi phòng bệnh.

Linh Lan thấy anh đã đi thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lấy điện thoại ra đăng nhập vào nền tảng Kola, sở dĩ cô để mắt đến nó là vì một năm trước Trần Bảo Quốc đã vung tiền mở cho Lâm Á Hân một công ty giải trí, nếu cô có thể giúp Kola lớn mạnh, vậy chẳng phải công ty giải trí của Lâm Á Hân có đối thủ rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK