- Trúc, em có sao không Trúc?
Nhã Trúc khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy ông Phát cô ấy lập tức thều thào:
- Anh ơi cứu con… con của chúng ta… hu hu… Anh cứu con rồi em đi cũng được, em không dám giành anh với chị Phương nữa đâu…
Dứt câu Nhã Trúc gục vào trong lòng ngực của ông Phát, ông ta nhanh chóng bế cô ấy vào bệnh viện, sau khi nghe bác sĩ nói đứa bé trong bụng cô ấy đã được gần hai tháng, lần này bị động thai rất khó giữ, ông ta lập tức nổi giận.
Đứng bên giường bệnh của Nhã Trúc, nhìn cô gái dịu dàng xinh đẹp nay bị đánh không ra hình dạng, lại nghĩ tới đứa con còn chưa thành hình người đã phải hứng chịu tai họa lớn như vậy, lòng của ông Phát lập tức cuồn cuộn lửa giận.
Tiện nhân xấu xa kia ép buộc ông ta suốt hai mươi mấy năm chưa đủ, bây giờ còn muốn tước đoạt đi hạnh phúc duy nhất của ông ta sao?
Đáng chết!
Ông Phát đùng đùng tức giận đi ra khỏi phòng bệnh, Nhã Trúc lập tức mở mắt ra, cô ấy đưa tay sờ lên bụng mình, ánh mắt thâm trầm đáng sợ.
Bà Phương à, nếu lúc đó bà cảm thông cho Linh Lan rơi vào hoàn cảnh không được chồng yêu giống mình mà ra sức bảo vệ cô ấy thay vì tiếp tay cho con trai và ả tình nhân của gã ta thì bà đâu rơi vào kết cục thế này.
Vậy nên bà đừng trách tôi độc ác, tất cả đều là quả báo bà phải chịu thôi.
Bên kia, ông Phát phóng thẳng về nhà, đúng lúc bà Phương đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy ông ta bèn mở miệng mỉa mai:
- Chịu về rồi sao? Chú ba chú tư đều góp công làm việc cho nhà họ Trần, ông rảnh rỗi quá nên chơi quên đường về nhà nhỉ?
Ông Phát vẫn đứng đó nhìn bà Phương, đôi mắt mở to trừng trừng, tơ máu phủ đầy tròng trắng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Bà Phương thấy vậy bèn đứng dậy tiến tới trước mặt ông ta, cơn giận khi rời khỏi chỗ của Nhã Trúc còn chưa nguôi, bây giờ chỉ cần nhìn mặt ông chồng vô dụng lại sinh tật này của mình thôi bà ta lại cảm thấy khó thở.
- Đừng tưởng tôi không biết ông đang làm chuyện khốn nạn gì, nếu không có thằng Quốc chồng đỡ thì kẻ làm cha vô dụng như ông đã bị đám họ hàng kia luộc chín rồi. An phận một chút, đừng gây họa cho tôi và con cái!
Chát!
Một tiếng bạt tai thật to vang lên, bà Phương bị đánh nghiêng mặt sang một bên mà không thể tin được.
Chát chát chát!
Lại thêm vài cú tát nữa, mặt bà Phương đã sưng như đầu heo.
Ông Phát đứng ở đối diện phẫn nộ đến mức thở hổn hển. Ông ta vốn không có dã tâm tranh đoạt quyền lực nên khi bị ông cụ Trần sắp xếp liên hôn thương nghiệp ông ta cũng không có ý kiến gì, nhưng không có nghĩa vì vậy mà bà Phương có thể sỉ nhục ông ta.
Kết hôn gần ba mươi năm không ít lần bà Phương dùng lời lẽ khó nghe mỉa mai ông ta là phế vật nhưng ông ta đều nhịn, tuy nhiên lần này bà ta đụng đến người ông ta yêu và đứa con chưa chào đời thì coi như đã đụng tới giới hạn của ông ta rồi. Nên nhớ ông ta chỉ không thích đấu đá chứ không phải đèn cạn dầu.
Năm nay ông Phát bốn mươi bảy tuổi, vẻ ngoài vẫn lịch lãm phong độ, vì danh tiếng của gia tộc nên dù không yêu bà Phương nhưng ông ta vẫn không trăng hoa ong bướm, mãi cho đến khi gặp được Nhã Trúc.
Cô ấy không phải cô gái đẹp nhất mà ông ta gặp nhưng là người chân thành nhất, dịu dàng nhất và làm cho ông ta hạnh phúc nhất. Ở bên cạnh Nhã Trúc, ông ta mới biết cảm giác của gia đình, hơn nữa cô ấy cũng hiểu chuyện không đòi hỏi gì chấp nhận bị ông ta giấu đi.
Ông ta vốn đã cảm thấy có lỗi ấy, bây giờ hành vi của bà Phương chẳng khác nào giọt nước tràn ly khiến ông ta hận người vợ này thấu xương.
Ông Phát chỉ vào mặt bà Phương mà quát:
- Bà nên cầu nguyện Trúc không có việc gì, nếu không tôi sẽ cho bà biết người chồng vô dụng này của bà có thể làm những gì.
Bà Phương ôm mặt trừng mắt với ông Phương, nghiến răng gằng giọng:
- Ông dám đánh tôi? Ông vì con ả bồ nhí kia mà đánh tôi?
- Đánh bà thì sao? Tôi còn có thể giết bà nữa kìa! Nếu không có tôi bà cũng chỉ là một con mụ già thấp hèn thối nát thôi, hiểu không?
Dứt câu ông Phát xoay người bỏ đi, để mặc bà Phương gào thét ở sau lưng.
Vừa ra khỏi cổng nhà họ Trần, ông Phát lấy điện thoại ra liên hệ với luật sư của mình. Ông ta không thể ly hôn với bà Phương, nhưng ông ta vẫn có thể dùng phương thức khác để bù đắp cho mẹ con Nhã Trúc.
…
Khi Linh Lan biết Nhã Trúc nhập viện thì đã là chuyện của mấy ngày sau, cô vội vàng chạy đến bệnh viện thăm cô ấy.
Đến nơi Nhã Trúc nói muốn ra ngoài dạo, Linh Lan bèn đẩy xe lăn đưa cô xuống sân bệnh viện hít thở không khí.
Tại đây Nhã Trúc nói cho Linh Lan biết chuyện mình mang thai, vừa nghe xong Linh Lan lập tức kích động.
- Sao Trúc lại mang thai? Ông Phát có vợ con rồi mà? Ông ta không thể ly hôn với bà Phương, đứa trẻ sẽ là con riêng đó.
Nhã Trúc nhúng vai đáp:
- Thế thì sao? Bà ta không thể ly hôn mới đau khổ chứ, tôi phải để bà ta chịu đựng cảm giác của Lan, hiểu được nỗi đau của Lan.
Linh Lan vẫn không thể tin được bạn mình lại dùng đến cách này, tuy cô lựa chọn trả thù thật nhưng tuyệt đối không lôi con cái ra làm quân cờ, chúng nó vô tội mà. Rồi đây khi chúng lớn lên số phận sẽ đi đâu về đâu đây? Thù hận của người lớn, sao có thể để trẻ nhỏ gánh chịu?
Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó bèn hoang mang hỏi Nhã Trúc:
- Có… có phải Trúc từ làm mình bị động thai không?
Nhã Trúc không đáp, Linh Lan lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chỉ cần nghĩ đến chuyện đứa bé sẽ vì thù hận của cô mà chết thôi thì cô đã nhìn thấy tay mình toàn là máu rồi.
- Sao Trúc có thể làm vậy? Con của Trúc vô tội mà? Trúc ơi, làm thế vô đạo đức lắm!
- Hừ, nếu lúc đó nhà họ Trần có đạo đức một chút thì Lan đâu bị hại, chú Thành cũng sẽ không chết!
Nhã Trúc nhìn gương mặt ngấn lệ của Linh Lan, trong lòng chỉ biết thở dài. Người bạn này quá lương thiện vô tình gây cản trở cô ấy rồi.
Nhã Trúc đưa tay ra vuốt ve gò má của Linh Lan, nói:
- Lan không cần bận tâm, có tội thì một mình tôi gánh, sẽ không liên lụy Lan đâu.
Linh Lan đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống bên chân Nhã Trúc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô ấy, cô cầu xin:
- Xin Trúc, nếu lỡ có thai rồi thì chăm sóc nó cho tốt, đừng biến nó trở thành công cụ được không?
Nhã Trúc hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, sau cùng chỉ đành nói mát để Linh Lan yên lòng.
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tôi hơi khát, Lan mua nước cho tôi đi.
Linh Lan gật đầu đứng dậy, sau đó lau nước mắt đi về phía căn tin bệnh viện. Tuy nhiên chưa đi được bao lâu đã nghe thấy tiếng hét của Nhã Trúc.
- Đừng qua đây!
Linh Lan quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân đang cầm dao vung về phía Nhã Trúc, không suy nghĩ nhiều cô lập tức sử dụng phép thuật dịch chuyển không gian lao đến chỗ của cô ấy rồi xoay lưng chắn trước xe lăn.
- Chết đi!