• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám ác quỷ lâu la nhìn thấy thần tối cao hiện thân thì lập tức bỏ chạy tán loạn nhưng đã bị kết giới do Rabanut tạo ra đánh tan xác.

Má mì biết tình hình không ổn, chạy cũng không được bèn dồn hết sức lực đánh về phía Rabanut, bà ta cược anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn pháp lực, nếu đúng là vậy thì nhân cơ hội này giết được anh, bà ta sẽ thắng.

Má mì đã đoán đúng, hiện tại anh vẫn chưa lấy lại hết sức mạnh, nhưng chỉ một nửa thôi cũng khiến bà ta tiêu tùng rồi.

- Chết đi!

Má mì hét lớn một tiếng rồi lao vun vút về phía Linh Lan.

Không sai, chính là Linh Lan, vừa rồi do sức ảnh hưởng từ phép thuật của Rabanut nên bà ta đã thả cô xuống đất, tuy nhiên bởi vì đứa nhỏ không chịu được áp lực siêu nhiên từ thần và quỷ nên liên tục quấy phá khiến cô đau đến mức không cử động nổi.

Dựa vào việc này má mì tóm gọn cô một cách dễ dàng.

Bà ta đắc ý nói:

- Thưa thần tối cao của ta, hiện tại người ngài yêu đang ở trong tay tôi, chúng ta có thể bàn điều kiện được chứ?

Linh Lan biết rõ điều kiện má mì muốn nói là gì bèn la to:

- Không được, ngài đừng vì tôi mà làm chuyện dại dột, thiên đàng không thể rơi vào tay ác quỷ.

Nói đến đây nước mắt cô rơi xuống, cô ôm lấy bụng của mình nghẹn ngào nói:

- Hãy hi sinh em và con.

- Không! Ta không thể.

Rabanut thật sự hối hận khi đã để Linh Lan trở về thế giới nhân loại, là do anh cố chấp không chịu hiểu lòng dạ của mình, yêu cô thì đã sao, nếu anh giữ cô lại thì có lẽ họ đã sinh thêm vài đứa con rồi.

Má mì không bịt miệng Linh Lan lại bởi vì bà ta biết cô càng nói vậy Rabanut càng không nỡ từ bỏ cô, chỉ cần anh chịu nhượng bộ thì bà ta sẽ có cơ hội trở mình.

- Thần tối cao à, bây giờ tôi nên mổ bụng cô ta lôi đứa nhỏ ra trước hay giết cả mẹ lẫn con trước đây?

Rabanut im lặng, má mì đặt móng vuốt của mình lên bụng của Linh Lan, đầu nhọn đâm vào da thịt khiến cô đau đến nhăn mặt.

- Ta đếm đến ba, nếu ngài không quyết định sớm, ta sẽ lấy mạng người ngài yêu đấy. Ba, hai, m…

Số cuối cùng vẫn còn chưa nói xong thì đột nhiên quanh thân bà ta bị bao vây bởi một luồng ánh sáng trắng.

Đó là ánh sáng hủy diệt của thần, một khi phóng thích thì dù là quỷ hay thần, chỉ cần ở trong vòng đều sẽ chết.

Má mì bị vòng sáng siết chặt đến mức cả cơ thể vặn vẹo méo mó, bà ta không rảnh mang theo của nợ như Linh Lan mà co chân bỏ chạy.

Nhưng tất cả đã muộn, chưa bay được bao xa má mì đã bị nghiền áp thành tro.

Cùng lúc này Rabanut xông vào bên trong kết giới do mình tạo ra ôm chầm lấy Linh Lan, anh dùng những đôi cánh của mình bao bọc lấy cô, nhưng sức công phá của vòng sáng quá lớn, lông vũ trên cánh đều bị nghiền nát, kể cả xương thịt cũng theo đó mà bị ăn mòn.

Rabanut vô cùng đau đớn, nhưng vì cô gái trong lòng mình, cho dù có hóa thành tro bụi anh cũng phải cứu sống cô và con.

Không biết qua bao lâu, vòng sáng rốt cuộc cũng biến mất, tất cả khôi phục lại hiện trạng ban đầu, chỉ là dưới nền đất lạnh lẽo, một người đàn ông với mười hai đôi cánh chỉ còn lại phần xương lồi ra, da thịt bong tróc trông vô cùng tơi tả, tuy nhiên người phụ nữ trong lòng anh lại nguyên vẹn không hề hấn gì, cô nhắm nghiền đôi mắt cứ như đang ngủ say vậy.

Lúc này trong không trung xuất hiện mười hai vị thần cao cấp kể cả hai vị trợ tá, họ đáp xuống vòng quanh Rabanut và Linh Lan, sau đó hai đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi gương mặt giống hệt nhau hiện ra chạm vào hai người đang nằm dưới đất, ngay lập tức họ biến mất, mười hai vị thần cũng tan dần trong không khí.

Linh Lan tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, nơi này là… thiên đàng?

- Mẹ tỉnh rồi?

- Mẹ tỉnh rồi?

Lúc Linh Lan đang hoang mang thì hai giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, cô nhìn qua thì thấy hai bé trai giống hệt nhau đang đứng bên cạnh giường của mình.

- Các con là…

Đôi mắt Linh Lan trợn to, cô vỗ vào mặt mình để xác định bản thân có đang nằm mơ hay không, bởi vì cô nhận ra hai đứa trẻ trước mặt chính là con của mình.

- Mẹ ơi ôm con đi.

- Mẹ ơi ôm con đi.

Hai đứa trẻ cùng nhào vào lòng Linh Lan, cô vội vàng ôm lấy chúng, đặt lên đỉnh đầu của chúng một nụ hôn rồi rơi nước mắt.

Không ngờ cô cũng có ngày gặp lại cặp song sinh của mình, đời này cô đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Ba mẹ con ôm nhau khóc một hồi, rốt cuộc cô cũng nhớ đến Rabanut, cô bèn hỏi:

- Cha của các con… thần tối cao thế nào rồi?

Hai đứa trẻ nhìn nhau sau đó đột nhiên kéo Linh Lan đi theo chúng, cô không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi theo.

Chúng kéo cô đến một khoảng sân trống, xung quanh là một rừng hoa linh lan xinh đẹp, hương thơm tỏa ngào ngạt khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái.

Cô không nghĩ trên thiên đàng lại có một nơi trồng loại hoa của nhân giang thế này.

Lúc Linh Lan chìm đắm trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy hoa linh lan thì nhạc vang lên, đây là một trong những bài hát mà cô sáng tác khi còn ở thế giới nhân loại.

[Yêu em yêu em anh hết đời này…]

Linh Lan nghe thấy giọng hát bèn quay lại, chỉ thấy thần Rabanut mang gương mặt của Đình Nam sải cánh bay tới trước mặt cô, trên tay anh cầm theo một bó hoa linh lan tuyệt đẹp.

Cô mở to mắt nhìn anh, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội.

Sau đó dưới sự chứng kiến của chúng thiên thần, Rabanut quỳ một gối xuống, nâng bó hoa và một cái hộp đựng chiếc nhẫn được tạo nên từ tinh hạch quý giá chỉ có trong lõi mặt trời tới trước mặt cô rồi nói:

- Linh Lan, em đồng ý làm vợ anh nhé.

Linh Lan ôm lấy ngực mình, có nằm mơ cô cũng không dám tin sẽ có ngày mình được thần tối cao cầu hôn.

Nếu là lúc trước có lẽ cô sẽ khuất phục vì uy nghiêm của anh mà đồng ý, nhưng hiện tại cô thật lòng muốn được ở bên cạnh anh.

Vì thế Linh Lan cong khóe môi, gò má đỏ hồng thẹn thùng đáp:

- Em đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK